Vừa nằm được một lúc, nàng lại ngồi bật dậy. Cứng quá! Dù bản thân là một viên đá, nhưng cũng không đến mức phải chịu khổ thế này. Dù sao nàng cũng là con gái, sao có thể nằm ngủ trên cái giường cứng như vậy được?
Ánh mắt nàng rơi vào chiếc giường đá nhỏ cách đó không xa khác hẳn với chỗ nàng đang nằm. Giường đó có đầy đủ chăn, đệm, gối, mọi thứ đều sẵn sàng.
Nàng khinh bỉ nguyên chủ một trận.
Đúng là ngốc không thể tả, đối xử với tên nam chính cặn bã tốt như vậy, cuối cùng nhận lại kết cục gì? Nàng thì không ngu như vậy. Đến bản thân còn chưa có chỗ ngủ tử tế, mắc gì để người khác nằm chăn êm nệm ấm?
Không nói lời nào, nàng lập tức đứng dậy, bê hết đống đồ trên giường nhỏ về chỗ mình, nằm xuống, ngủ ngon lành.
Cục bông nhỏ trừng to mắt, ấm ức nhìn từng động tác thành thạo của Bạch Nguyệt. Đó… là giường của hắn mà! Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, ấm ức bặm môi, khe khẽ gọi: “Tỷ tỷ…”
Bạch Nguyệt khó chịu mở mắt ra: “Gì?”
Giọng nói chẳng có chút thiện ý nào, ánh mắt cũng sắc lạnh.
Cục bông nhỏ càng thêm tủi thân: “Tỷ tỷ… ta cũng muốn ngủ…”
“Muốn ngủ thì cứ ngủ, liên quan gì đến ta.” Bạch Nguyệt đột nhiên dịu giọng hỏi: “Ngươi đang nghĩ ta sẽ nhường chỗ cho ngươi sao?”
Sự dịu dàng bất ngờ ấy khiến cục bông nhỏ ngỡ như tỷ tỷ trước kia đã trở lại, vội vàng gật đầu lia lịa: “Ừm ừm!”
“Ngủ đi rồi mơ.” Sắc mặt Bạch Nguyệt lập tức lạnh lẽo trở lại: “Nếu ta nhớ không nhầm, tất cả những thứ này vốn là của ta. Ngươi chỉ là đứa ta nhặt về thôi, dựa vào đâu mà đòi ta nhường? Không muốn ngủ thì ra ngoài, đừng có làm phiền ta nghỉ ngơi.”
Cục bông nhỏ đôi mắt ấm ức ngấn lệ, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn Bạch Nguyệt, cuối cùng đành co người lại trong góc chiếc giường đá nhỏ của mình. Nhìn dáng vẻ đáng thương ấy, nếu người ngoài nhìn thấy, e là còn tưởng nàng đang ngược đãi trẻ con.
Nhưng...
Bạch Nguyệt chẳng định mềm lòng. Không nhân cơ hội này mà dằn mặt tên cặn bã ấy, vậy bao nhiêu uất ức mà nguyên chủ từng chịu, ai sẽ đòi lại đây?
Nàng trở mình, nhắm mắt lại ngủ.
Thấy Bạch Nguyệt chẳng thèm để ý tới mình, cục bông nhỏ càng thêm tủi thân. Nhưng hắn không dám phát ra tiếng, càng không dám khóc. Hắn sợ mình làm ồn sẽ bị tỷ tỷ đuổi đi. Hắn đâu biết nhà mình ở đâu, chỉ có tỷ tỷ là tốt với hắn, hắn không muốn rời xa nàng.
Một giấc ngủ ngon đến sáng, tỉnh dậy tinh thần khoan khoái. Bạch Nguyệt duỗi người, rồi đưa mắt nhìn về phía góc sơn động nơi cục bông nhỏ đang co quắp nằm ngủ, lông mày nhíu chặt.
Nàng nhíu mày, bước đến nhẹ nhàng bế hắn lên, đặt vào trong chăn.
Vừa chạm đến hơi ấm, gương mặt nhỏ nhắn của hắn liền giãn ra, thân thể cũng thả lỏng, vẻ mặt hiện rõ sự thỏa mãn.
Bạch Nguyệt nhìn hắn một lúc bằng ánh mắt phức tạp, rồi xoay người rời đi. Tình trạng này rõ ràng không thể kéo dài, nàng phải nghĩ cách lấy được Tuyết Liên trên Thánh Băng Sơn. Trong ký ức của nguyên chủ cũng không rõ Bộ Ly đã hồi phục ký ức bằng cách nào. Nhưng nếu là nàng, tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch như nguyên chủ.
Dù có đi, cũng nhất quyết phải dắt Bộ Ly theo cùng.