Nhắc đến Ngự hoa viên, Nhạc Doanh thật sự có lời muốn nói. Nó chẳng khác nào khu cây xanh trong một khu dân cư hiện đại, so với Tử Cấm Thành rộng lớn thì quả thực quá nhỏ bé! Chẳng có gì đáng để dạo chơi, thảo nào các hoàng đế đời trước đều thích ra ngoài.
Nào là Sướиɠ Xuân Viên, nào là Viên Minh Viên, gần như quá nửa thời gian trong năm các người đều ở trong những hoa viên lớn vùng ngoại ô kinh thành.
Nhưng ngoài Ngự hoa viên ra, những nơi khác lại càng chẳng có gì hay ho để đi dạo. Chẳng lẽ ngày nào cũng ở lì trong sân Vĩnh Hòa cung, chạm mặt mấy vị phi tần khác của Khang Hi sao.
Một hôm, Nhạc Doanh vừa đi dạo Ngự hoa viên về thì tổng quản thái giám của Vĩnh Hòa cung đã đến mời: “Đồng Tam cô nương, Huệ phi, Nghi phi và Vinh phi nương nương đã đến Vĩnh Hòa cung, Đức phi nương nương mời cô nương qua gặp mặt.”
Ba vị này dù sao cũng là chủ tử nương nương trong cung, Nhạc Doanh vẫn phải đến ứng phó một phen. Nàng thay y phục rồi đi đến chính điện Vĩnh Hòa cung.
Người còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ vọng ra từ trong điện.
Không chỉ có Tứ phi, các phi tần khác của Vĩnh Hòa cung cũng đều có mặt, yến yến oanh oanh tụ họp đông đủ, náo nhiệt vô cùng.
Đức phi thấy Nhạc Doanh bước vào, liền kéo nàng đến bên cạnh mình, định giới thiệu Tứ phi cho nàng. Nhạc Doanh có thể không phân biệt được Huệ phi và Vinh phi nhưng lại có thể đoán ra ngay ai là Nghi phi chỉ bằng một cái liếc mắt.
Vị nữ nhân được Khang Hi “quyến luyến sâu đậm nhất” này nổi bật hẳn lên giữa đám phi tần, vô cùng chói mắt.
Không vì lý do gì khác, Nghi phi quả thực là người đẹp nhất!
Đó là vẻ đẹp rực rỡ và phô trương. Nghi phi dường như cũng biết rõ vẻ đẹp của mình, cố ý dùng trang phục lộng lẫy và trang sức tinh xảo để tôn lên vẻ đẹp đó, càng khiến mình thêm phần thần thái rạng ngời, kiêu hãnh tự tin.
Nhạc Doanh thầm khen trong lòng, nữ nhân như vậy hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu sủng phi.
Huệ phi và Vinh phi là những phi tần có thâm niên nhất trong cung. Hai người tuổi tác tương đương nhưng khí chất lại khác biệt một trời một vực.
Huệ phi toát lên vẻ trầm ổn và quý phái được thời gian tôi luyện; Vinh phi trông có vẻ già hơn tuổi, có lẽ vì bà sinh quá nhiều con, mà trong số đó chỉ có Tam a ca sống sót, khiến thân tâm bà bị tổn thương nặng nề, cả người trở nên không còn hứng thú với nhiều việc, rất “Phật hệ”.
Trong đại điện, chủ yếu là Huệ phi và Nghi phi nói chuyện, Vinh phi lười nhác dựa vào ghế bành lắng nghe, thỉnh thoảng lại cúi đầu nghịch móng giả, những người khác cũng không để tâm.
Dung mạo của Nhạc Doanh có sáu bảy phần giống Hiếu Ý hoàng hậu, không phải là mỹ nhân tuyệt sắc. Nghi phi thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cười nhạo, cả tộc Đồng Giai thị vậy mà không tìm nổi một nữ nhân xinh đẹp để đưa vào cung.
Chắc hẳn số phận của vị Đồng Tam cô nương này cũng sẽ tương tự như tỷ tỷ nàng, chỉ có địa vị suông mà không được sủng ái, không có con cái, chẳng có gì đáng lo ngại.
Không, có lẽ nàng còn không bằng tỷ tỷ mình. Người tỷ tỷ kia dù sao cũng đã làm Hoàng hậu, còn nàng thì làm gì có số tốt như vậy.
Huệ phi, Vinh phi vì tư lịch thâm niên nên phụng ý chỉ của Hoàng thái hậu cùng quản lý hậu cung. Nay trong cung không có Hoàng hậu, Huệ phi liền ra dáng chủ nhà, hỏi han ân cần chuyện ăn ở của Nhạc Doanh.
Nhạc Doanh đáp: “Tạ ơn nương nương quan tâm, thần nữ ở trong cung mọi việc đều tốt, Đức phi nương nương rất chăm sóc thần nữ.”
Nghi phi cười khẽ một tiếng: “Trong cung chúng ta, Đức phi muội muội là người biết chăm sóc người khác nhất, làm việc cũng hợp ý Hoàng thượng nhất.”
Đức phi vững như thái sơn, cười nhạt nói: “Nghi phi tỷ tỷ quá khen rồi.”
Ngoài ra không nói gì thêm.