Thanh Xuyên: Cẩm Nang Cung Đấu Của Biểu Muội

Chương 17

Ngày thường Nhạc Doanh chẳng để ý gì đến những thứ này, bây giờ nhìn bao nhiêu đèn đuốc, càng nhìn càng đau lòng, suýt nữa thì bật khóc.

Nhạc Châu hỏi nàng tại sao.

Nhạc Doanh trân trọng vuốt ve một cây nến trắng, như thể nhìn thấy người yêu thân thiết, đau đớn nói: “Đợi vào cung có lẽ sẽ không được dùng nữa rồi. Mã cô cô nói đãi ngộ của phi tần là dựa vào phân vị, Thường tại và Đáp ứng căn bản không được phép dùng nến trắng, định mức mỗi ngày chỉ có một cây nến vàng gầy và một cây nến mỡ cừu gầy thôi.”

“À, nến vàng chẳng sáng chút nào, như vậy ăn cơm có nhìn thấy thức ăn không chứ?” Nhạc Châu thắc mắc: "Với lại hai cây cũng không đủ dùng cho một đêm, nếu dùng hết rồi nửa đêm thức dậy đi vệ sinh có bị ngã vào bô không?”

Nàng ấy che miệng cười khúc khích, cảm thán: “Thật đáng thương quá.”

Nhạc Doanh quay đầu đi, nàng không thèm chơi với Nhạc Châu nữa!

Nhạc Châu vội vàng xin lỗi, kể liền ba câu chuyện cười mới dỗ được tỷ tỷ vui lại.

...

Nhạc Doanh tuy là người xuyên không nhưng hiểu biết về hậu cung của Khang Hi chỉ giới hạn ở mấy vị phi tần nổi danh đời sau và các hoàng tử trong vụ Cửu long đoạt đích, rất nhiều điều đều là nghe Mã cô cô giảng giải.

Ngày hôm sau, lúc Mã cô cô đến dạy học, bà cười với Nhạc Doanh, nói: “Chúc mừng Tam cô nương!”

Nhạc Doanh hai tay chống cằm, uể oải nói: “Có gì đáng mừng đâu chứ?”

“Có thể vào cung làm chủ tử luôn là một chuyện vui.”

Nhạc Doanh: “Ha ha!”

Thật ra những lễ nghi cung đình Mã cô cô cần dạy, Nhạc Doanh về cơ bản đã học xong cả rồi, Mã cô cô bây giờ phần lớn là đến trò chuyện cùng nàng.

Mã cô cô có lẽ cũng đoán được Nhạc Doanh đang phiền muộn chuyện gì, khuyên nhủ: “Tam cô nương cũng không cần quá lo lắng, mọi việc đều có lệ cũ để noi theo.”

Nhạc Doanh: “Vậy sao, ta sẽ giống như vị Khoa Nhĩ Thấm cách cách mà người từng nhắc đến sao?”

Khoa Nhĩ Thấm cách cách là nữ nhi của Thân vương Mông Cổ, xuất thân còn tốt hơn cũng là biểu muội của Khang Hi nhưng có tác dụng gì đâu, đến một vị trí phi tần chính thức cũng không có được.

Mã cô cô nhớ tới vị Khoa Nhĩ Thấm cách cách ít nói, không có cảm giác tồn tại mấy ở trong cung kia, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vị Cách cách này tuy không có phong hào nhưng thực tế được hưởng đãi ngộ bậc Phi vị, ở trong cung cũng được mọi người kính trọng, không ai dám coi thường nàng ấy.”

Nhạc Doanh: “... Thôi được rồi.”

Khoa Nhĩ Thấm cách cách có thực mà không có danh, danh không chính ngôn không thuận, xem ra Khang Hi vẫn luôn ngấm ngầm chèn ép thế lực của vương tộc Mông Cổ. Nhạc Doanh nghĩ đến nhà Đồng Giai thị, chắc là chưa đắc tội với Khang Hi đâu nhỉ, lại nghĩ đến những thủ đoạn nhỏ của Hiếu Ý hoàng hậu lúc lâm chung, bất giác thở dài một tiếng.

...

Khang Hi đối xử với hai người cữu cữu thật sự rất tốt, thường xuyên mời họ vào cung dự tiểu yến. Có một lần sau khi uống say, Đồng Quốc Duy mượn men rượu hỏi thẳng: “Hoàng thượng có phải là không thích Tam cô nương nhà thần không? Nếu không thích, nhà thần còn một đứa Ngũ nha đầu, Ngũ nha đầu không được, nhà đại ca thần cũng có mấy đứa chất nữ xinh như hoa như ngọc.”

Lời vừa nói ra, không khí lập tức ngưng đọng. Đồng Quốc Cương cười ha hả, nói đỡ cho đệ đệ: “Hoàng thượng, Quốc Duy say rồi, say rồi!”

“Thần không say,” Đồng Quốc Duy miệng phả hơi rượu, mượn rượu giả điên: "Hoàng thượng thường nói chúng ta là người một nhà, đã là người một nhà thì có gì không thể nói chứ. Tam nha đầu cũng là ái nữ của thần, được nuông chiều từ nhỏ, để nó vào cung làm Đáp ứng, Thường tại, thần làm a mã này đau lòng lắm, Hoàng thượng người cứ nói thẳng xem ý của người rốt cuộc là gì?”

“Quốc Duy!” Đồng Quốc Cương quát đệ đệ: "Ngươi say rồi, đừng có nói năng hồ đồ trước mặt Hoàng thượng!”

Các cung nữ thái giám có mặt đều cúi đầu không dám hé răng.