Nhạc Doanh đã theo Mã cô cô học tập lễ nghi cung đình hơn một năm, đối với quy trình sắc phong hậu phi đã thuộc làu làu.
Không có thánh chỉ sắc phong phi tần chính thức, không có cái gọi là sách bảo đặc trưng của phi tần cao vị, càng không có lễ sắc phong nào cả.
Chẳng hề chính thức chút nào!
Nhớ tới những vị thứ phi không danh không phận trong hậu cung Khang Hi mà Mã cô cô từng nhắc tới, lòng Nhạc Doanh thắt lại.
Trước đây nàng rất lạc quan nghĩ rằng, dựa vào xuất thân Đồng Giai thị thuộc mẫu tộc của Khang Hi, ít nhất Khang Hi cũng phải dành cho nàng một vị trí Tần, nào ngờ đâu, chỉ có một khẩu dụ mơ hồ nói là vào cung làm phi.
Chức danh là gắn liền với đãi ngộ, là vấn đề quan trọng liên quan đến việc nàng ở hậu cung sẽ được ăn sơn hào hải vị hay chỉ là rau cải củ trắng.
So với việc Càn Long phong chức phi tần như bán sỉ không cần tiền, Khang Hi lại vô cùng cẩn trọng trong việc sắc phong, thậm chí có thể nói là keo kiệt, bủn xỉn!
Không ít nữ nhân sinh con cho hắn vẫn không danh không phận, mãi cho đến khi nhi tử họ đã thành gia lập thất, hắn mới miễn cưỡng ban cho một vị trí “Tần”.
Thật là chuyện gì thế này!
Nhạc Châu vẫn còn ngây ngô chúc mừng tỷ tỷ được vào cung làm chủ tử.
Nhạc Doanh níu lấy tay áo Đồng Quốc Duy, nũng nịu pha chút ngang ngược nói: “A mã, vị trí của con thế này là gì đây? Là Đáp ứng hay là Thường tại? Như vậy thì thể diện của cô mẫu Hiếu Khang Chương hoàng hậu biết để vào đâu, con còn vào cung làm gì nữa!”
Nàng cố ý nói vậy, Đáp ứng và Thường tại là hai cấp bậc thấp nhất của phi tần, xem thử đường đường là Quốc cữu gia Đồng Quốc Duy có cần thể diện hay không.
Sắc mặt Đồng Quốc Duy không được tốt lắm.
Ông nghĩ nhiều hơn một chút, lẽ nào Hoàng thượng không hài lòng với mình nên mới cố tình đè nén phân vị của Nhạc Doanh?
Ông tuy là thân cữu cữu của Khang Hi, Khang Hi trước nay vẫn luôn tin tưởng, kính trọng người cữu cữu này, thế nhưng Khang Hi đã tại vị gần ba mươi năm, uy nghi đế vương sâu không lường được, Đồng Quốc Duy những năm gần đây càng thêm kính sợ người cháu ruột hoàng đế này, tuyệt đối không còn dám lấy tư cách bề trên của người cữu cữu ra nữa.
Nhạc Doanh dậm chân: “A mã, con không muốn làm Đáp ứng cũng không muốn làm Thường tại! Con dầu gì cũng là biểu muội của Hoàng thượng, chẳng lẽ bắt con vào cung hễ gặp các phi tần khác là phải quỳ lạy hành lễ hay sao!”
Tuyệt đối không thể.
Đồng Quốc Duy cũng không muốn nhà mình trở thành trò cười cho cả triều đình, bèn dỗ dành nữ nhi: “Tạm thời đừng nóng vội, còn ba tháng nữa mới vào cung, không cần gấp.”
Ông sẽ tìm cách dò xét ý tứ thật sự của Hoàng thượng.
Nhạc Doanh trở về tiểu viện của mình, Nhạc Châu như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau.
Nhạc Châu rất không hiểu: “Tỷ tức giận làm gì, biết đâu Hoàng thượng định đợi tỷ vào cung rồi mới phong cho tỷ thì sao.”
Nhạc Doanh “hê hê” hai tiếng, bây giờ vấn đề biên chế và đãi ngộ còn chưa thỏa thuận xong thì sao có thể trông mong sau khi vào cung chứ?
Cô nương nhà Khoa Nhĩ Thấm Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị, nhà mẹ đẻ của Thái hoàng thái hậu chính là ví dụ tốt nhất, đã vào cung bao nhiêu năm rồi, thân phận không rõ ràng, người trong cung chỉ có thể gọi một cách mơ hồ là “Cách cách”.
Nhạc Châu không hiểu lắm nhưng cảm nhận được sự không vui rõ ràng của A mã và Tam tỷ, nàng ấy một mặt thấy may mắn người vào cung không phải là mình, một mặt khoác tay Nhạc Doanh: “Buổi tối muội ngủ cùng tỷ nhé, muội kể chuyện cười dỗ tỷ vui.”
Nàng ấy dứt khoát ăn cả bữa tối ở trong viện của Nhạc Doanh.
Đồng Giai phủ giàu có, nữ nhi Đồng Giai phủ được nuông chiều từ bé. Màn đêm buông xuống, tiểu viện của Nhạc Doanh đèn đuốc sáng trưng.
Dưới mái hiên treo đến bảy tám chiếc đèn l*иg sừng dê, trong phòng thì đốt ba ngọn nến trắng to bằng cánh tay trẻ sơ sinh, trong góc thắp đủ loại đèn dầu bằng đồng, khiến đêm tối sáng như ban ngày.