Tổng Tài Bá Đạo Nhà Tôi Là Một Chú Mèo

Chương 4

Cô làm nghề trị liệu massage bằng chính bản lĩnh của mình mà?

“Tiền bối gì mà tiền bối? Gọi tôi là Điềm Điềm, hoặc là bà chủ cũng được.” Từ Điềm Điềm trực tiếp mở cửa lối đi: “Khách hàng, anh cũng hài hước nhỉ, vai mỏi thì ngồi đây, tôi bấm cho.”

“Bệnh ở vai, cơ bản đều do thói quen tư thế xấu mà ra.” Từ Điềm Điềm vừa nói vừa đi ra sau lưng anh ta, tay phải trực tiếp ấn vào huyệt Kiên Tỉnh ở đoạn giữa phía sau vai phải của anh ta.

“Đau không...”

Cô còn chưa kịp hỏi hết, đã nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.

“Đau đau đau!” Nhân viên văn phòng gần như muốn nhảy khỏi ghế, cả người xoắn lại như cái bánh quẩy.

“Anh làm việc cúi đầu lâu, hay cúi nhìn điện thoại, có phải còn có thói quen nghiêng đầu không?”

Anh chàng nhân viên văn phòng ngẩn ra, lập tức gật đầu.

“Cơ và dây chằng vùng cổ vai phải của anh quá căng, khiến cơ bả vai co cứng và đau. Thứ nhất, anh cần phải bấm huyệt để nhanh chóng làm giãn cơ căng. Thứ hai, chỉnh lại tư thế ngồi, nếu không thì chỉ chữa phần ngọn mà không giải quyết được tận gốc.”

Từ Điềm Điềm vừa nói vừa không ngừng tay, tay phải nắm hờ thành nắm đấm, massage từ vai phải, vùng bả vai, đến cánh tay phải của anh ta, lực đạo lúc mạnh lúc nhẹ, liên tục không ngừng.

“Bấm đi, bấm đi... ưʍ... thoải mái quá...” Giọng của nhân viên văn phòng ban đầu còn khá to, sau đó càng lúc càng nhỏ, mắt cũng lim dim lại, rõ ràng là đang rất hưởng thụ. “Tiền bối, à không, bà chủ, tôi có cần biến, biến hình không? Hơi ngại quá... Bà chủ, cô là giống cái đúng không?”

Từ Điềm Điềm vừa định ấn vào huyệt bị tắc nghẽn ở vai anh ta, nghe vậy tay liền run lên.

Hả?

Người này chẳng lẽ cùng sở thích?

Hôm qua cô thức tới hai giờ sáng, cuối cùng cũng đọc xong cuốn “Thú nhân liên tinh cưng chiều tôi”, huhu, nữ chính là giống cái duy nhất, được cả thiên hạ đực rựa vây quanh, thật sự quá ngầu rồi!

Từ Điềm Điềm kích động, ngón tay cái vốn định ấn huyệt của cô, liền lập tức đổi sang ngón trỏ, tăng gấp đôi lực, nhắm vào huyệt A Thị bên cạnh cột sống bên phải anh ta.

“Á!” Đối phương hét thảm một tiếng.

Từ Điềm Điềm nheo mắt: “Khách hàng, không cần biến hình, anh chỉ là bệnh vai cổ thôi. Và đúng, tôi là giống cái, hàng thật giá thật, anh thật là có mắt đấy.”

Không ngờ, anh chàng nhân viên văn phòng này nhìn khá nghiêm túc, vậy mà cũng đọc thể loại truyện này.

Cô rất muốn thảo luận với người anh em này, nhưng massage thì phải chú ý tập trung, không được lơ là, chỉ có thể dẹp bỏ tạp niệm, nghiêm túc làm việc.