Tổng Tài Bá Đạo Nhà Tôi Là Một Chú Mèo

Chương 3

Khoảng mười phút sau, Từ Điềm Điềm vỗ nhẹ đầu chú mèo béo, đặt nó trở lại bệ cửa sổ như cũ.

Hai tuần mở tiệm, cô đã hiểu thói quen của chú mèo này. Mỗi sáng bảy rưỡi massage xong, nó nằm thêm một lúc rồi sẽ tự rời đi, không ăn bất cứ thứ gì cô cho.

Từ Điềm Điềm cũng quen, coi nó như vị khách duy nhất của tiệm mà phục vụ tận tình.

Cô lấy một chiếc bát dùng một lần, đổ nước cho mèo. Đi ngang qua nhà vệ sinh, cô nhìn vào gương, giơ nắm đấm lên đầy quyết tâm.

"Từ Điềm Điềm, ít nhất còn 13 ngày nữa để cố gắng! Cố lên!"

Cô đang tự cổ vũ mình thì bất chợt nghe tiếng chuông gió mới treo ngoài cửa vang lên.

Một giọng nói không chắc chắn vang lên từ cửa: "Có phải tiệm Massage Yêu Yêu phải không?"

Từ Điềm Điềm ngẩn ra, rồi lập tức vui mừng, nheo mắt cười chạy ra đón khách, đến mức nước trong bát cũng văng ra một ít.

"Chào anh, đúng rồi, đây là tiệm của chúng tôi."

"Tôi là chủ tiệm, cũng là kỹ thuật viên chính ở đây. Mời anh ngồi, để tôi pha trà. Anh muốn sử dụng dịch vụ gì, cứ nói với tôi nhé..."

Câu chào mời mà cô đã tập đi tập lại không dưới trăm lần, cuối cùng cũng có dịp sử dụng.

Nhưng không biết vì câu chào quá dài hay vì nước cô làm bắn ra, vị khách trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt màu hồng nhạt, tay cầm cặp tài liệu, đột nhiên cảnh giác, lùi lại một bước.

Từ Điềm Điềm ngượng ngùng dừng động tác kéo ghế, cười khan: "Anh cứ xem qua bảng giá dịch vụ của tiệm, tôi mang nước này... lên cho chú mèo béo trên bệ cửa sổ."

Nhân viên văn phòng trẻ tuổi nhìn theo ánh mắt của cô, ngay lập tức trông thấy một cái mông lớn, lông xù mượt mà, lắc lư nhẹ nhàng nhưng lại nhanh nhẹn vô cùng, nhảy một cái đã biến mất.

Ánh mắt nghi ngờ và căng thẳng ban đầu của anh ta lập tức dịu lại, nhìn về phía Từ Điềm Điềm với vẻ kính nể.

“Tiền, tiền bối, tôi, tôi dạo này vai mỏi, hơi đau, hai cánh tay khi nhấc lên cảm thấy rất mỏi. Cô, cô giúp tôi bấm đại vài cái, thế nào cũng được, tôi... tôi đều nghe theo cô.” Người đàn ông nhân viên văn phòng này lại nhắm mắt như sẵn sàng hy sinh, hàng lông mi dài cong vυ't còn đang run rẩy.

Từ Điềm Điềm nhìn khuôn mặt trắng trẻo của anh ta, lại nhìn dáng vẻ run rẩy kia.

Chậc, nhan sắc không tồi.

Nhưng làm gì đây?

Cô đâu có làm nghề cướp bóc, cũng không định mở quán để “ngày ngày... thịt” trai trẻ!