Nữ Phụ Độc Ác Trong Truyện Tận Thế? Kiêu Ngạo Được Ngày Nào Hay Ngày Ấy

Chương 2

Ước có bạn trai giàu có, đẹp trai, body chuẩn, đúng là có thêm một vị hôn phu quý phái, tao nhã, khí chất hơn người.

Nhưng thân phận của cô là một nữ phụ kiêu căng, ác độc, biết rõ nam chính không có tình cảm nam nữ với mình, vẫn cứ bám riết lấy người ta, trước mạt thế còn gây ra rất nhiều rắc rối cho người ta trong công việc. Sau mạt thế thì càng chuốc lấy nhiều thù hận hơn.

Thấy nữ chính Lâm Thính Tuyết thân thiết với Thẩm Hạc Quy thì ra sức nhắm vào Lâm Thính Tuyết, tìm đủ mọi cách hãm hại, khiến Thẩm Hạc Quy vốn coi cô như em gái cũng trở nên chán ghét cô, quay sang che chở cho nữ chính.

Sau đó, nữ phụ lạnh nhạt với tất cả những người tốt với mình. Cuối cùng bị nữ chính lừa ra khỏi căn cứ, hành hạ đến chết.

Thà bị zombie gặm chết còn hơn…

Vậy nên, những hành động ác độc của nguyên chủ, ngoài việc tự chuốc lấy tổn thương cho mình, còn trở thành chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính.

Bây giờ lại còn sốt cao đến chết, cô xui xẻo thức khuya đến chết rồi xuyên qua đây…

Ừm, những điều ước của cô, sao có thể không coi là đã thực hiện được chứ? Bây giờ cô rút lại hai điều ước đó còn kịp không?

Khương Vân Đàn muốn khóc mà không ra nước mắt, vốn đã không có tinh thần, lúc này tâm trạng càng rơi xuống đáy vực.

Nhưng ngay sau đó, lời nói của Hạ Sơ Tĩnh lại khiến cô tỉnh táo lại ngay lập tức.

Hạ Sơ Tĩnh nói như lẽ đương nhiên: “Tuy Thính Tuyết nói không trách cô, nhưng cô cũng nên xin lỗi và bồi thường cho cậu ấy chứ.”

“Tôi thấy chiếc vòng trên tay cô rất hợp với Thính Tuyết, cô tặng chiếc vòng cho cậu ấy để tạ lỗi đi. Dù sao cũng là mạt thế rồi, những thứ này không đáng giá gì, Thính Tuyết bằng lòng nhận đã là tốt lắm rồi.”

Khương Vân Đàn cúi đầu sờ chiếc vòng ngọc huyết trên tay, ồ, cô không chỉ là chất xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính, mà còn là công cụ đưa bàn tay vàng cho nữ chính nữa.

Bàn tay vàng chính là chiếc vòng ngọc huyết này.

Nhưng không phải cô tặng cho Lâm Thính Tuyết, mà là Lâm Thính Tuyết nghe nói vòng ngọc huyết là bảo vật gia truyền mà cha Thẩm tặng cho con dâu tương lai, sau khi biết chuyện Lâm Thính Tuyết lập tức trộm đi.

Lâm Thính Tuyết vô tình nhỏ máu lên đó, thành công nhận chủ, dựa vào bàn tay vàng mà sống “như cá gặp nước” trong mạt thế.

Nhưng bây giờ, xin lỗi nhé, vòng ngọc huyết ở trên tay cô, chính là của cô.

Khương Vân Đàn hừ lạnh một tiếng, phản bác: “Các người nói nhiều như vậy, chẳng qua là thèm muốn chiếc vòng của tôi thôi?”

“Đây là bảo vật gia truyền mà bác Thẩm tặng cho con dâu tương lai của ông ấy là tôi, các người cũng dám đòi sao? Còn muốn tôi cảm ơn các người đã giúp tôi xử lý, thật là không biết xấu hổ.”

Sau đó, cô tiếp tục nói: “Nếu tôi đẩy cô ta vào đám zombie, dùng cô ta làm bia đỡ đạn, tôi còn có thể bị zombie cào sao?”