“Nóng… khó chịu.”
Trong cơn mê man, Khương Vân Đàn cảm nhận được một bàn tay to lớn, chai sạn đang áp lên trán mình.
Giây tiếp theo, miệng cô bị rót vào một thứ nước thuốc đắng ngắt.
Bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của một người đàn ông: “Uống thuốc hạ sốt rồi, xem cô ấy có thể vượt qua được không. Cô nấu cháo xong chưa?”
“Xong rồi, đợi Khương tiểu thư tỉnh lại là có thể dùng được.”
Không lâu sau, Khương Vân Đàn nghe thấy tiếng đóng cửa, trong cơn khó chịu, cô lại chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, cô cảm thấy bụng trống rỗng, đói đến mức khó chịu.
Nghĩ đến giọng nói nghe được trước khi ngủ, Khương Vân Đàn cố gắng chống đỡ thân thể ngồi dậy, bước ra khỏi cửa, đầu óc chỉ nghĩ đến việc ăn uống. Đầu óc vẫn còn choáng váng, cô hoàn toàn không chú ý đến sự thay đổi xung quanh.
Nhưng khi mở cửa phòng, cô lập tức nhìn thấy một nhóm người đang ngồi trong phòng khách, tất cả đều nhìn về phía cô.
Lúc này, một người phụ nữ đoan trang, lịch sự bước tới, đỡ lấy thân thể lảo đảo của cô, dịu dàng hỏi: “Khương tiểu thư, cô thấy sao rồi?”
Khương Vân Đàn vừa nghe liền nhận ra giọng nói của cô ấy, chính là người vừa nãy nói sẽ nấu cháo cho mình.
Cô đáng thương nói: “Chị ơi, em đói.”
Tề Nhược Thủy có hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: “Được, tôi đi lấy.”
Vừa nói, cô ấy vừa đỡ Khương Vân Đàn ngồi xuống ghế sofa.
Khương Vân Đàn nhìn những gương mặt xa lạ trước mặt, có hơi ngơ ngác. À đúng rồi, trong đầu cô hình như có thêm rất nhiều ký ức.
Chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, cô đã nghe thấy một giọng nói the thé, mỉa mai: “Có người đẩy đồng đội vào đám zombie, sao còn có thể mặt dày ngồi đây như không có chuyện gì xảy ra vậy?” Hạ Sơ Tĩnh hừ lạnh nói.
“Sơ Tĩnh, Vân Đàn vừa mới tỉnh, đừng nói nữa.” Lâm Thính Tuyết khuyên nhủ.
Vẻ mặt Hạ Sơ Tĩnh bất bình: “Thính Tuyết, cậu quá tốt bụng rồi, Khương Vân Đàn vì mạng sống của mình mà đẩy cả cậu đến miệng zombie. May mà cậu may mắn, thức tỉnh dị năng, nếu không bây giờ đã mất mạng rồi.”
“Cô ta không thể ỷ vào việc là vị hôn thê của Thẩm tổng mà muốn làm gì thì làm, không coi mạng sống của chúng ta ra gì chứ? Bây giờ ai còn dám ở cùng đội với cô ta nữa?”
Trong lúc mọi người trước mặt đang ra sức chỉ trích mình, Khương Vân Đàn tiêu hóa ký ức trong đầu.
Thính Tuyết?
Thẩm tổng? Thẩm Hạc Quy?
Không phải chứ, cô xuyên sách rồi sao? Xuyên thành nữ phụ ác độc cùng tên cùng họ với mình trong một cuốn tiểu thuyết tận thế.
Cô chỉ là một sinh viên vừa tốt nghiệp, lớn lên trong nhung lụa, hình như cũng chưa từng làm chuyện gì táng tận lương tâm chứ?
Cô là chết vì thức khuya sao? Hay là do chạy theo trend ước nguyện trước điện thờ nào đó? Nghe nói ước nguyện ở đó sẽ được thực hiện theo nhiều cách khác nhau. Hay lắm, lần này cô thật sự được trải nghiệm rồi.
Ước giàu có. Ừm, xuyên thành một tiểu thư nhà giàu, cúi đầu nhìn xuống, trên cổ tay còn đeo một chiếc vòng ngọc màu đỏ như máu, hỏi giàu không thì giàu chứ sao.
(PS: Không thánh mẫu, không lấy lòng nữ chính nguyên tác, không thay đổi thiết lập nhân vật ban đầu của Khương Vân Đàn thành chân thiện mỹ. Đã là tận thế rồi, không biết lúc nào sẽ chết, nên cứ ngông cuồng một ngày được ngày nào.
Vân Đàn không phải là nữ chính ngay từ đầu đã bá đạo, nên giai đoạn đầu vì muốn sống tốt hơn sẽ ôm đùi. Về sau sẽ ngày càng mạnh, bàn tay vàng cũng ngày càng lợi hại. Truyện có nam chính, không cặn bã, trước đây chỉ coi nguyên chủ là em gái, chỉ thích Vân Đàn hiện tại.
Có CP, nhưng không làm công cụ cho nam chính. Mong Vân Đàn của chúng ta có dũng khí tiến lên phía trước, dám yêu dám hận, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho mình, sống một cuộc sống tự do tự tại.)