Hết Cách Rồi, Đành Phải Làm Nương Tử Của Phản Diện Thôi

Chương 4

Nhờ Trì Du giúp đỡ, nguyên phách của Lăng Hạc Châu mới có thể thu nhỏ lại, ẩn mình trong viên Thủ Phách châu, biến thành chiếc khuyên tai màu đỏ máu đang đeo lủng lẳng dưới vành tai trắng trẻo, đầy đặn của Trì Du.

Chỉ có điều, Trì Du tốt bụng là thế, nhưng lại có vài tật xấu mà Lăng Hạc Châu nhìn mãi không quen. Ví dụ như cái tính vơ bèo vạt tép, thấy cọng cỏ dại nào cũng nhặt bỏ vào túi, còn khăng khăng bảo đó là linh chi, nhân sâm quý hiếm, có thể bán được khối tiền. Hay như mỗi lần vào trấn nghỉ chân, dù trong túi đã rủng rỉnh linh thạch lượm được từ các tử thi, y vẫn cứ cò kè mặc cả với người ta từng đồng một, quyết không để ai kiếm chác được của mình dù chỉ một xu teng.

Như vụ lúc nãy ở Cẩm Tú Các chẳng hạn. Cái miệng nhỏ của Trì Du cứ liến thoắng không ngừng, thế mà cuối cùng lại khiến lão chủ hiệu phải tự nguyện tặng kèm không biết bao nhiêu là đồ, đã thế còn cười tươi rói đích thân tiễn y ra tận cửa mới thôi.

Một Trì Du bủn xỉn đến thế mà dám kêu oan là mình vu khống y, Lăng Hạc Châu thầm bĩu môi trong lòng, đành lái sang chuyện khác cho đỡ bực: “Đống đồ đó bỏ thật hả? Cả mớ cỏ rách ngươi mất công đào bới không phải bảo bán được tiền sao?” Nói là nói vậy chứ Lăng Hạc Châu biết thừa đám cỏ đó cũng chẳng bán được bao nhiêu, may ra có người phàm chịu bỏ ít vàng bạc, thứ kim loại vô dụng với tu sĩ ra mua mà thôi.

Trì Du đã lượm không ít đồ của người chết, nên trong tay giờ có khá nhiều nhẫn Tu Di và túi trữ vật – những thứ này đương nhiên là chiến lợi phẩm từ Lăng Hạc Châu và các sư huynh đệ xấu số của hắn. Kẻ đã gϊếŧ họ rõ ràng không thèm nhặt đồ bỏ đi, chắc cũng thuộc dạng nhà giàu không thèm đoái hoài tới mấy thứ này. Chứ trước khi gặp nhóm Lăng Hạc Châu, Trì Du lượm xác giỏi lắm cũng chỉ được cái áo ngoài dính máu với vài viên linh thạch vụn vặt sót lại giấu trong người thôi.

Chỉ nhờ nhặt một mẻ này mà Trì Du phất lên như diều gặp gió, thành tiểu phú ông trong phút chốc. Có điều, mấy cái túi trữ vật hay nhẫn Tu Di này đều có yêu cầu năng lượng nhất định, không thể chứa cỏ dại tầm thường, nên Trì Du đành phải mang kè kè bên người.

Ấy vậy mà lúc này, Trì Du lại tỏ ra chẳng hề tiếc rẻ, đáp tỉnh queo: “Bỏ hết. Tên công tử kia chắc chắn đang cho người chặn đường ta rồi.”