Hết Cách Rồi, Đành Phải Làm Nương Tử Của Phản Diện Thôi

Chương 3

Nhưng như vậy cũng tốt lắm rồi, dù sao lúc Trì Du mới đến thế giới này, người mặc quần đùi áo phông, trong mắt tu sĩ trông chẳng khác nào dã nhân chưa khai hóa, suýt chút nữa đã bị bắt về làm người hầu.

Lăng Hạc Châu chợt nhớ ra điều gì, hỏi Trì Du: “Phải rồi, sao lúc nãy ngươi biết hắn sắp nói gì thế? Ngươi có thuật đọc suy nghĩ à?”

Trì Du còn chưa kịp đáp, Lăng Hạc Châu đã tự mình bác bỏ: “Không thể nào, đó là cấm thuật. Một kẻ mới dẫn khí nhập thể, chỉ vừa đạt Luyện Khí tầng một như ngươi làm sao biết được thuật đọc suy nghĩ chứ.”

Trì Du giải thích: “Loại người như thế rõ rành rành là nhân vật phụ chuyên làm nền, trong tiểu thuyết toàn viết vậy.”

Lăng Hạc Châu ngơ ngác: “Tiểu thuyết? Ý ngươi là mấy cuốn truyện kể hả? À này, ngươi không định quay lại tửu lầu à?”

Trì Du đáp gọn: “Không về nữa, rời khỏi thành luôn.”

Lăng Hạc Châu lu loa: “Sao lại không? Hành lý của ngươi còn ở đó mà! Ngươi keo kiệt như thế, bao nhiêu đồ đạc cứ thế vứt đi hết sao?”

Trì Du ấm ức phản bác: “Ta keo kiệt chỗ nào chứ? Ngươi nói thế là vu khống, vu khống trắng trợn!”

Lăng Hạc Châu thật sự cảm thấy mình không thể hiểu nổi Trì Du.

Hai người họ chỉ là bạn đồng hành bất đắc dĩ nhặt được nhau nửa đường mà thôi. Chuyện là Trì Du chuyên đi lượm đồ trên xác chết, và tình cờ lượm phải Lăng Hạc Châu.

Lúc Lăng Hạc Châu sắp chết, pháp khí hộ thân mà phụ thân hắn tặng đã kịp thời khởi động. Dù hắn khi đó mới ở cảnh giới Kim Đan, pháp khí vẫn đủ sức thu giữ và che giấu nguyên phách của hắn. Mấy vị sư huynh đệ đi cùng hắn thì không may mắn như vậy, tất cả đều bỏ mạng, thân thể nát tan, phơi thây nơi hoang dã, bị yêu thú gặm đến chẳng còn mảnh xương.

Trì Du là người tốt bụng. Y lượm đồ xong vẫn để lại quần áo tươm tất cho người chết, thậm chí còn đào huyệt chôn cất tử tế, lập bia mộ hẳn hoi. Xong xuôi, y lại thắp hương đốt vàng mã, bày đồ cúng bái đàng hoàng.

Thực ra trong giới tu chân, mấy việc này chẳng có ý nghĩa gì nhiều. Tu sĩ mà tu vi chưa tới Nguyên Anh, lại không cố ý tu luyện phần hồn phách, một khi thân xác chết đi thì xem như hồn phi phách tán, tan biến hoàn toàn. Nhưng Trì Du vẫn bỏ công làm những việc đó, đủ thấy y là người có lòng tốt.

Cũng chính vì thấy được điều này, Lăng Hạc Châu mới dám lên tiếng cầu cứu, bởi cái pháp khí hộ thân kia cũng có hạn sử dụng, một khi hết hạn mà chưa tìm được cách bảo tồn, hắn vẫn phải chết như thường.