Người đàn ông liếc nhìn khắp hiện trường hỗn loạn xung quanh, giọng khàn khàn lạnh lẽo vang lên: “Dọn sạch sẽ vào.”
“Vâng, giám ngục trưởng.” Viên cai ngục cúi đầu đáp đầy cung kính.
“Hôm nay có bao nhiêu người mới đến?” Người đàn ông hỏi tiếp.
Cai ngục cúi đầu báo cáo: “Tổng cộng có 58 người, lúc nãy có vài tên không nghe lời, đã xử lý rồi. Giờ còn lại 43 người.”
“Bảo bọn chúng ngoan ngoãn một chút, đừng để xảy ra chuyện gì thêm.” Giám ngục trưởng nói xong liền quay người định rời đi.
Đúng lúc ấy, một phạm nhân đối diện anh bất ngờ gào lớn: “Tôi đâu có phạm tội gì! Anh lấy tư cách gì mà nhốt tôi ở đây, thả tôi ra ngay! Đồ ẻo lả! Nhìn là biết cái dạng đàn bà yếu đuối…”
Chưa kịp dứt lời, một chiếc xúc tu màu đen tím phóng ra cực nhanh từ người giám ngục trưởng.
Thẳng tắp đâm vào cổ tên phạm nhân vừa kêu lên.
“Phụt” một tiếng, hắn ôm lấy cổ, mắt trợn to, đầy vẻ không thể tin nổi.
Chiếc xúc tu đen tím rút lại, khẽ hất máu dính trên đó xuống đất một cách ghê tởm.
Viên cai ngục run lẩy bẩy, vội cúi người thật sâu trước mặt người đàn ông: “Xin lỗi, giám ngục trưởng, hắn là phạm nhân mới, chưa hiểu quy củ.”
“Dạy dỗ cho tử tế. Nếu còn tái phạm, kẻ chết sẽ là anh.” Giọng giám ngục trưởng lạnh băng không chút cảm xúc, bước chân không hề dừng lại, tiếng giày da vang lên từng nhịp, rồi cả người nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Cảnh tượng đó khiến Thẩm Gia Hòa, vốn đang định lên tiếng, lập tức ngậm chặt miệng.
Rõ ràng, ở nơi này, ngoại trừ phạm nhân ra… chẳng ai là người bình thường cả.
Viên cai ngục lại cảnh cáo thêm vài câu rồi mới quay người rời đi.
May là trước đó Lâm Viễn Chu từng nói mình là Boss của một phó bản kinh dị, cô đã lên mạng tra cứu về loại chuyện này nên cũng có chút hiểu biết.
Thẩm Gia Hòa nhắm mắt lại, vừa định sắp xếp lại suy nghĩ, thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói nhẹ nhàng vui vẻ: “Chị là người mới à?”
Nghe thấy tiếng động, Thẩm Gia Hòa mở mắt nhìn sang, chỉ thấy một thiếu niên tầm hai mươi tuổi đang ngồi trên giường, cười híp mắt nhìn cô.
Trong mắt cô lóe lên một tia cảnh giác, khẽ gật đầu, đáp: “Ừ.”
Thiếu niên từ trên giường nhảy xuống, đi về phía cô, cười chào: “Em tên là Đinh Đông, đây là lần thứ ba em vào phó bản rồi, cũng coi như có chút kinh nghiệm. Chị có gì không hiểu cứ hỏi em nhé.”
Thẩm Gia Hòa mím môi, giọng nhẹ nhàng: “Nếu bị thương hay chết trong phó bản, ngoài đời thật có bị ảnh hưởng không?”
Khóe miệng Đinh Đông cong lên, cười tươi nhìn cô, giọng nói lười nhác nhưng có phần hứng thú: “Chị đúng là biết hỏi, hỏi phát trúng ngay chỗ then chốt rồi.”
“Chúng ta vào phó bản là đưa thân thể thật vào, nên nếu bị thương trong phó bản, vết thương sẽ mang ra ngoài theo.”
“Còn nếu chết… thì sẽ chết luôn trong phó bản, không thể quay lại nữa.”
Nghe đến đó, lông mày Thẩm Gia Hòa càng lúc càng nhíu chặt.
Đinh Đông đổi giọng, nói tiếp: “Nhưng mà sau khi vượt qua phó bản, hệ thống sẽ phát thưởng, có thể là đạo cụ hoặc điểm thưởng. Nếu chị may mắn, biết đâu còn bốc được đồ giúp giữ mạng.”
Thẩm Gia Hòa hỏi tiếp: “Vậy như thế nào mới được tính là vượt phó bản?”
Đinh Đông vẫn giữ nụ cười, đáp: “Đợi đến khi phó bản chính thức bắt đầu, hệ thống sẽ thông báo điều kiện vượt ải. Nhưng thường thì, chỉ cần Boss kinh dị trong phó bản bị tiêu diệt, coi như qua ải.”
Đinh Đông ngừng một chút rồi bổ sung: “Phó bản còn có mấy tuyến nhiệm vụ phụ, nếu hoàn thành thì có thể nhận thêm phần thưởng. Chị còn muốn hỏi gì nữa không?”
Ánh mắt Thẩm Gia Hòa nhìn về phía Đinh Đông, khẽ nheo lại: “Câu cuối cùng, tại sao cậu lại muốn nói những điều này với tôi?”
Cô không tin chuyện “con người vốn lương thiện”. Thằng nhóc trước mặt nhìn thì còn trẻ, nhưng qua cách nói chuyện từ nãy đến giờ, rõ ràng không đơn giản.