Sau một thời gian chăm sóc nhau, hai người cứ thế tự nhiên mà thành một đôi.
Lâm Viễn Chu đẹp trai, biết nấu ăn, giỏi dọn dẹp việc nhà, lại còn cực kỳ chu đáo với cô, đúng chuẩn bạn trai kiểu mẫu 24 hiếu!
Thế nên dù thỉnh thoảng anh có “mất tích”, Thẩm Gia Hòa vẫn có thể nhẫn nhịn được.
Nhưng lần này thì khác, Lâm Viễn Chu lấy lý do bận tăng ca vì anh là Boss trong một phó bản kinh dị nào đó, cô thật sự không chịu nổi nữa rồi!
Diệp Vũ vỗ vai cô đầy an ủi: “Thôi nào, thôi nào! Đừng buồn nữa, tớ book cho cậu hẳn mười tám em mẫu trẻ nhé!”
Thẩm Gia Hòa nhìn Diệp Vũ với gương mặt như đưa đám, không chút nể nang mà vạch trần: “Nhưng hai đứa mình đâu có tiền.”
Diệp Vũ: “…”
Tiễn Diệp Vũ về xong.
Thẩm Gia Hòa nằm ườn trên sofa, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác buồn bã khó tả.
Lần đầu tiên trong đời yêu đương, lại gặp ngay một tên tra nam!
Có lẽ vì buồn quá mức, cơ thể cô nhanh chóng trở nên mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, chưa được bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Lần nữa tỉnh lại, bên tai vang lên một giọng nói lạnh lẽo của máy móc:
[Chào mừng người chơi đến với phó bản kinh dị cấp A – Nhà tù trên đảo.]
Thẩm Gia Hòa mở mắt, ngơ ngác nhìn quanh. Trước mắt là một đại sảnh rộng lớn, xung quanh đều là phòng giam.
Không phải chứ?
Chẳng lẽ là do bị tên tra nam làm tổn thương quá nặng, đến mức nằm mơ cũng mơ thấy cái phó bản chết tiệt này?
Cô vội giơ tay cấu mạnh vào mình một cái.
“Á! Đau thật!”
Không phải mơ!
“Mẹ nó đây là chỗ quái quỷ gì vậy! Tại sao tôi lại bị lôi đến đây hả?” Một giọng the thé bỗng kéo cô về thực tại.
Thẩm Gia Hòa đảo mắt nhìn quanh, trong sảnh có khoảng hơn năm mươi người.
“Á! Đây là đâu vậy trời! Tôi đang ngủ ở nhà cơ mà? Sao lại xuất hiện ở đây?”
“Cái phó bản kinh dị là gì chứ? Là kịch bản à? Hay đang quay show thực tế? Đừng đùa nữa, tôi không tham gia đâu, thả tôi ra!”
…
Tiếng bàn tán ồn ào vang lên không ngớt.
Chưa ai kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bất ngờ từ bốn phía lao ra một đám lính canh nhà tù, tay cầm dùi cui, mặt mày dữ tợn.
“Ồn ào cái gì! Câm hết cho ông! Mau quay về phòng mình ngay! Không thì ông vặn cổ từng đứa một!”
Có người vẫn nghĩ là quay show thật, lập tức bất mãn hét lên: “Này, mau thả tôi ra! Không thì tôi báo công an đấy! Mấy người đang giam người trái phép đó biết không?”
Thẩm Gia Hòa để ý thấy, phần lớn người ở đây sau khi nghe lính canh quát thì lập tức bắt đầu đi lên các tầng nhà giam.
Cô cúi xuống nhìn số trên ngực mình, phòng tương ứng nằm ở tầng ba, thế là cũng theo dòng người đi lên, tìm đến đúng phòng giam của mình.
Vừa bước vào phòng, đầu óc Thẩm Gia Hòa vẫn còn khá mơ hồ. Nhìn xung quanh toàn là những thứ xa lạ, đầu cô đau như bị kim châm từng đợt.
Trời ạ, có khi nào mình sắp mọc não rồi không… chẳng lẽ những gì Lâm Viễn Chu nói là thật?
Còn chưa kịp nghĩ thông suốt, cửa phòng giam lập tức “kịch” một tiếng bị khóa chặt.
Ngay sau đó, những tiếng hét thảm thiết rợn người vang lên.
Thẩm Gia Hòa vội thò đầu nhìn ra ngoài, đồng tử lập tức co rút.
Chỉ thấy những tên lính canh khi nãy, đầu bỗng phình to gấp mấy lần, gương mặt nứt toác thành bốn mảnh, rồi trực tiếp há miệng ngoạm bay đầu những người chưa chịu vào phòng giam.
Những kẻ còn đang ồn ào ban nãy, phút chốc im bặt.
Lính canh lại nhanh chóng trở về hình dạng ban đầu, chỉ là khóe miệng vẫn còn dính máu, trông cực kỳ ghê rợn.
Chúng còn liếʍ môi đầy thỏa mãn, cười khúc khích: “Đã bảo mau về phòng đi mà không chịu nghe lời.”
Hiện trường máu me khắp nơi, cảnh tượng cực kỳ kinh hoàng, mấy người nhát gan bị dọa đến mức ngất xỉu luôn tại chỗ.
Không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tạch, tạch, tạch.
Tiếng giày da ma sát với sàn vang lên.
Một người đàn ông mặc đồng phục đen từ trong bóng tối chậm rãi bước ra.
Đám lính canh vốn còn đang ngổ ngáo lập tức đứng nghiêm, đồng loạt cúi đầu chào: “Giám ngục trưởng!”
Thẩm Gia Hòa gắng sức ngẩng cổ nhìn xuống, chỉ thấy được bóng lưng của giám ngục trưởng.
Bờ vai rộng, eo nhỏ, bóng lưng ấy trông chẳng khác gì Lâm Viễn Chu.
Dù sao thì cái lưng thon gọn ấy, trước khi chia tay cô còn ngày ngày ôm lấy, bấu lấy, gào “chậm thôi” cơ mà.