"Ừ! Không tệ chút nào!" Hạ Mạt gật đầu, rất hài lòng với vũ khí anh hai chọn.
"Hài lòng là tốt rồi." Hạ Thần Vũ quay sang cậu nhân viên, nói: "Vậy lấy những món này đi!" Anh đưa cho cậu nhân viên những vũ khí vừa cho Hạ Mạt xem cùng mấy thanh đường đao.
"Tốt ạ. Anh đẹp trai quẹt thẻ hay trả tiền mặt?" Cậu nhân viên cười tươi hỏi.
Hạ Thần Vũ lấy thẻ ra đưa cho cậu nhân viên. Hai anh em đi theo cậu nhân viên xuống lầu trả tiền, đóng gói. Chờ chuẩn bị xong xuôi, Hạ Thần Vũ cũng không vội rời đi, mà cười hỏi: "Không biết ông Lãnh có ở đây không? Tôi có một vụ làm ăn muốn bàn với ông Lãnh."
Cậu nhân viên không cần suy nghĩ, nói thẳng: "Ông chủ chúng tôi sức khỏe không tốt lắm, không tiện gặp khách."
"Có lẽ ông ấy sẽ muốn gặp đấy." Hạ Thần Vũ lấy ra một chiếc USB đặt lên quầy: "Không tin thì cậu cứ cầm cái này vào cho ông Lãnh xem thử. Đồ bên trong chắc chắn ông ấy sẽ hứng thú."
"Cái này..." Cậu nhân viên do dự một lát rồi gật đầu: "Vậy hai vị ngồi đợi một lát." Nói rồi, cậu cầm USB đi vào phòng sau.
Đồ bày phía trước đều là đồ giả, cậu cũng không sợ có người vào lấy. Hơn nữa, người dám trộm đồ ở cửa hàng đồ cổ nhà họ Lãnh đến giờ còn chưa sinh ra đâu!
"Mạt Nhi, ngồi xuống nghỉ một lát đi." Hạ Thần Vũ kéo Hạ Mạt ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi. Đợi khoảng hai mươi phút, cậu nhân viên liền tất tả chạy ra: "Anh đẹp trai, chị xinh gái, mời vào trong."
"Tốt." Hạ Thần Vũ đứng dậy, nắm tay Hạ Mạt đi theo cậu nhân viên vào phòng sau.
Cậu nhân viên dẫn họ đến căn biệt thự phía sau, chính là căn biệt thự Hạ Mạt thấy lúc nãy.
"Ông chủ nhà tôi sức khỏe quả thật không tiện, nên không thể ra ngoài tiếp đãi hai vị được. Ông ấy ở trong phòng, mời vào." Cậu nhân viên dẫn hai người vào một căn phòng, chờ họ ngồi xuống, rót hai tách trà rồi lui ra.
Ông Lãnh Kiến Quốc nửa người dựa trên giường, đang truyền dịch, trên đùi đặt chiếc laptop. Trên màn hình đang chiếu đoạn video Hạ Thần Vũ đưa tới, ghi lại cảnh Hạ Mạt và người đàn ông bí ẩn ở khách sạn đêm đó.
Ông Lãnh Kiến Quốc vẻ mặt vui mừng nhìn Hạ Mạt: "Ồ! Cô bé, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"A! Thì ra ông chính là ông chủ ở đây!" Hạ Mạt thấy Lãnh Kiến Quốc cũng hơi ngạc nhiên. Đây là ông lão cô cứu ngày hôm qua.
"Nhưng sao ông không ở bệnh viện?"
"Bệnh viện là cái nơi quái quỷ, ông già này nằm không quen." Lãnh Kiến Quốc cười tủm tỉm nhìn Hạ Mạt. Đây đúng là duyên phận mà! Con bé này ngủ với cháu trai mình, lại còn cứu mình nữa.
"Ông ơi, sức khỏe là vốn quý nhất chứ." Hạ Mạt bất đắc dĩ lắc đầu. Ông lão này không chịu ở bệnh viện điều trị cho tốt, đợi tận thế đến thì biết làm thế nào đây!
"Cô nói phải." Lãnh Kiến Quốc đồng tình.
"Cô xem ta chẳng phải đang truyền dịch đây sao? Hơn nữa, ta cũng chỉ là đột phát cơn đau tim thôi, không nghiêm trọng đến thế đâu. À phải rồi, chúng ta còn chưa biết tên nhau nhỉ! Ta là Lãnh Kiến Quốc."
Hạ Mạt cười nói: "Cháu là Hạ Mạt, đây là anh trai cháu, Hạ Thần Vũ."
"Hạ Mạt! Ừm! Vừa thanh thoát lại dễ nghe." Lãnh Kiến Quốc cười gật gù.
"Mạt Nhi quen biết ông Lãnh?" Hạ Thần Vũ cười hỏi. Nếu quen biết, anh thầm nghĩ, thì chuyện tiếp theo mình muốn bàn với ông Lãnh sẽ càng có cơ hội thành công hơn.
"Vâng! Chiều hôm qua ra ngoài đi dạo thì gặp. Lúc đó ông cụ lên cơn đau tim, em có giúp gọi điện thoại." Hạ Mạt kể lại sơ qua chuyện gặp Lãnh Kiến Quốc như thế nào.
Lãnh Kiến Quốc cười nói thêm vào: "Còn giúp ta sơ cứu nữa. Bác sĩ nói nếu không có cô bé làm sơ cứu cho ta, có khi ta đã không trụ nổi đến bệnh viện rồi ấy chứ!"
"Ọc ọc!" Cái bụng Hạ Mạt thật không nể mặt kêu lên một tiếng. Cô xấu hổ lè lưỡi: "Anh hai, em đói rồi."