Khoảng hai mươi phút sau, hai chân Hạ Mạt quỳ dưới đất đã tê rần, nhưng sắc mặt ông lão cũng đỡ hơn trước. Lúc này, xe cứu thương mới muộn màng tới nơi.
"Phù! Ông ơi, ông được cứu rồi! Xe cứu thương đến rồi!" Hạ Mạt thở phào một hơi thật mạnh. Làm cô sợ chết khϊếp! May mà ông lão không sao, nếu không cô thảm rồi.
Nhân viên y tế xuống xe kiểm tra qua tình hình ông lão rồi đặt ông lão lên cáng.
Ông lão nắm lấy tay một nhân viên y tế, giọng yếu ớt: "Tôi là Lãnh Kiến Quốc... Đưa tôi đến bệnh viện quân khu... Còn nữa, lưu lại phương thức liên lạc của cô gái trẻ kia... cô ấy đã cứu tôi."
Nói xong, ông lão yếu ớt ngất đi. Nhân viên y tế lập tức kiểm tra lại tình hình ông lão, xác định không có gì nguy hiểm, vội vàng đưa người lên xe cứu thương.
Nhân viên y tế vừa được ông lão nắm tay lúc nãy đi đến trước mặt Hạ Mạt nói: "Tiểu thư, phiền cô lưu lại phương thức liên lạc. Ông Lãnh sau này hẳn sẽ đích thân cảm tạ cô."
Hạ Mạt đã nghe thấy lời ông lão nói lúc nãy. Ông ấy cố nói hết lời rồi mới ngất đi, có phải ông ấy cố tình làm vậy để cho bác sĩ biết cô không liên quan đến bệnh tình của ông ấy, để cô không bị liên lụy không?
Trong lòng cô tức khắc ấm áp. Ai nói trên đời này không có người biết tri ân báo đáp chứ? Xem ông cụ người ta kìa, sẽ không vì chuyện này mà ăn vạ cô đâu. Nhưng lưu lại phương thức liên lạc thì không cần thiết, cứu người cũng đâu phải vì muốn người khác báo đáp.
"Phương thức liên lạc thì không cần đâu." Hạ Mạt nói.
"Hai ngày nữa tôi rời thành phố A rồi."
Nói xong, Hạ Mạt quay người rời đi, không hề ngoảnh lại.
Khoảng 5 giờ rưỡi chiều, Hạ Thần Vũ gọi điện thoại tới, nói là buổi tối có việc nên sẽ về muộn một chút. Hạ Mạt liền ra ngoài ăn tối một mình rồi mới về khách sạn nghỉ ngơi.
Chiều hôm sau, Hạ Thần Vũ dẫn Hạ Mạt đến con phố đồ cổ rất nổi tiếng của thành phố A để đi dạo. Hạ Mạt rất vui, quyết định mua một ít vũ khí. Cô nghĩ, đợi đến tận thế, những vũ khí cổ này chắc chắn tốt hơn dao bếp dùng để bổ dưa hấu nhiều.
Hạ Mạt nói ý nghĩ của mình cho Hạ Thần Vũ nghe. Hạ Thần Vũ thấy ý tưởng này không tệ, còn kéo cô vào một cửa hàng đồ cổ rất lớn.
Trong tiệm đồ cổ ngoài một cậu nhân viên trông có vẻ thật thà thì không có khách nào khác. Hạ Thần Vũ nói họ không cần xem đồ bày bên ngoài, chỉ cần hàng thật.
Cậu nhân viên dẫn họ lên lầu. Hạ Mạt không hiểu về đồ cổ nên đứng bên cửa sổ hít thở không khí trong lành. Cô để ý thấy bên dưới có một căn biệt thự trông rất có phong vị.
Không ngờ phía sau cửa hàng cũ kỹ này lại là một căn biệt thự. Biệt thự rất lớn, xung quanh là tường cao bao bọc, bên trên còn có hàng rào điện.
Tận thế đến, Hạ Mạt nghĩ, căn biệt thự thế này ít nhất có thể trụ được nửa năm. Vì trong nửa năm đầu zombie chỉ là loại bình thường, tường cao thế này chúng không trèo qua được.
Đợi nửa năm sau, zombie bắt đầu tiến hóa dần, đến zombie cấp 3 thì việc trèo qua bức tường như vậy cũng dễ như đi trên đường bằng.
Hạ Mạt lắc đầu, cảm thấy mình sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, cứ nhìn thấy nhà cửa là lại nghĩ xem nó có chống được zombie không.
"Mạt Nhi, lại đây." Hạ Thần Vũ gọi, Hạ Mạt cũng lấy lại tinh thần đi tới.
"Thử xem cái này này, dao găm này không tệ lắm đâu." Hạ Thần Vũ đưa cho cô một con dao găm.
"Dùng để phòng thân. Chém sắt như chém bùn đó, anh vừa thử rồi."
Hạ Mạt cầm dao găm múa thử hai đường, cảm thấy rất thuận tay. Hơn nữa anh hai đã đưa cho cô xem thì chắc chắn là đã chọn kỹ rồi. "Vâng!" Cô đáp.
"Ừ! Còn hai cây này nữa, mẹ hẳn là cũng sẽ thích." Hạ Thần Vũ cầm hai cây nỏ lên. Một chiếc nỏ hơi lớn hơn một chút, một chiếc hơi nhỏ hơn một chút, chế tác vô cùng tinh xảo.
Hạ Mạt thầm nghĩ, hơn nữa nỏ lại là vũ khí tấn công tầm xa, cho dù mẹ không có sức chiến đấu cũng có thể sử dụng từ xa. Bản thân cô bây giờ tốt nhất không nên đến gần zombie, lỡ ảnh hưởng đến con thì mất nhiều hơn được. Nên dùng nỏ đúng là không tệ. Ừm! Anh hai nghĩ thật chu đáo.