Ác Độc Chủ Mẫu Mỗi Ngày Đều Nổ Lực Tẩy Trắng

Chương 15

"Thế nào." Từ Vị Bắc mở miệng: "Ngươi định đến đây tỷ thí với ta sao?"

Nửa đêm nửa hôm, đám nữ nhân này, người sau điên hơn người trước.

Theo hắn thấy, thượng lương không chính thì hạ lương tất loạn, đám thϊếp thất này cũng bị Cố Uyển Ninh dẫn dắt thành bất thường cả rồi.

Tứ di nương lúc này mới hoàn hồn, lắp bắp nhưng giọng lại vang dội: "Hầu... Hầu gia!"

Tiếng gọi này khiến Từ Vị Bắc đang không đề phòng bị dọa đến mức suýt ném cả chén trà trong tay.

Chẳng lẽ đây là một đứa ngốc?

Lúc trước hắn chỉ muốn nạp ba phòng thϊếp thất, Chu Nha Nha này là bị ép buộc nhét vào.

Chứ bằng không, hắn làm sao lại có hứng thú với một tiểu cô nương mới 13 tuổi chứ?

Hắn cũng không phải cầm thú.

"Ngươi nửa đêm ăn mặc thế này, tìm ta làm gì?" Giọng Từ Vị Bắc lạnh lùng.

Tứ di nương: Chuyện này có thể nói sao?

"Nói thật!" Từ Vị Bắc thấy nàng đảo tròng mắt, liền đoán được nàng định nói dối, lập tức quát lớn.

Tứ di nương: "Nô... nô tỳ đi tìm Đại di nương nói chuyện, nha hoàn lại bảo... bảo nàng ất đến tìm ngài rồi; nô tỳ lại đi tìm Nhị di nương, cũng nói là đến tìm ngài... nô tỳ liền nghĩ, mọi người đều đến, nô tỳ không đến có phải không hay lắm không?"

Từ Vị Bắc: "..."

Đây thật sự là một đứa ngốc.

Nàng ta sẽ không tưởng Nhị di nương và Đại di nương nửa đêm tới đây là để ăn tiệc, nên nàng ta cũng tới góp phần đấy chứ?

"Còn về bộ y phục này." Tứ di nương có chút ấm ức: "Phu nhân không cho bọn nô tỳ qua lại riêng tư, nên nô... nô tỳ chỉ có thể lén lút mà thôi."

Từ Vị Bắc thầm nghĩ, có chút tâm cơ cũng không hẳn là chuyện xấu.

Bởi vì người thiếu tâm cơ thực sự có thể chết người.

Chứng dị ứng với kẻ ngốc của hắn lại muốn phát tác rồi.

"Bây giờ, ngươi, cút về, cấm túc!" Từ Vị Bắc từng chữ từng chữ lạnh lùng quát lên.

Kẻ từng nhờ hắn trông coi nàng ta chắc cũng sắp trở về rồi.

Làm ơn may chóng mang nàng ta đi, hắn thực sự chịu không nổi nữa.

Tứ di nương lập tức tỏ vẻ ấm ức, lẩm bẩm: "Phải cấm túc thật sao? Nô tỳ cũng không biết là không được đến, sớm biết vậy đã không tới... hay là ngài cho người đánh nô tỳ mấy roi, đừng cấm túc."

Không cho ra khỏi cửa, chẳng khác nào lấy mạng nàng ta.

Cao Lãm nhìn sắc mặt Từ Vị Bắc, lập tức cảm thấy không ổn, liền vội đuổi người ra ngoài: "Quân lệnh như sơn, không thể mặc cả!"

"Ta mà là binh sĩ của Hầu gia thì tốt rồi." Tứ di nương lẩm bẩm.

Nàng ta cũng muốn xông pha trận mạc gϊếŧ địch mà.

Cao Lãm: Tổ tông ơi, người có thể ngậm miệng lại không?

Trong phủ này, nhìn qua thì chỉ có Tam di nương là thông minh một chút, khiến người ta bớt lo lắng.

Từ Vị Bắc tức giận, sáng hôm sau liền sai người đến hậu viện truyền lời cho tất cả nữ nhân: tuyệt đối không được tới thư phòng tìm hắn, ai trái lệnh thì trực tiếp đánh gãy chân!

Cố Uyển Ninh cũng nhận được thông báo này.

Nhị Nha lấy làm khó hiểu: "Mới sáng sớm tinh mơ mà Hầu gia đã nổi điên gì vậy chứ!"

"Không có gì." Cố Uyển Ninh vừa chải đầu vừa thản nhiên nói: "Ắt hẳn không phải vô cớ. Có lẽ tối qua có người đến tìm Hầu gia tâm sự, hắn chỉ ghét ồn ào mà thôi."

Bản thân nàng đã rút khỏi cuộc tranh giành, nhưng bốn người còn lại vẫn tiếp tục tranh sủng, cũng là chuyện thường tình.

Có lẽ bọn họ nghĩ, Từ Vị Bắc đã lâu không chạm vào nữ nhân, nên muốn chiếm lấy tiên cơ.

Nhưng bọn họ lại không nghĩ đến một chuyện, trong ba năm qua, Từ Vị Bắc sao lại không có nữ nhân được chứ?

Nếu nàng nhớ không lầm, bên cạnh Từ Vị Bắc có người được gọi là "nha hoàn thông phòng" thì phải?