Quà mang biếu bên nhà mẹ đẻ cũng chưa dỡ khỏi xe.
Cố Uyển Ninh xem qua danh sách quà tặng, tuy nhiều món nhưng đều không quá quý giá, nghiêng về thực dụng, ai cũng có phần.
Chẳng hạn quà cho phụ thân và huynh trưởng là sách vở, văn phòng tứ bảo, rượu; quà cho mẫu thân và tẩu tử thì là vải vóc, bánh điểm tâm; còn cho cháu trai cháu gái thì là vài món vàng bạc nhỏ xinh.
Nghĩ tới việc nhà mẹ đẻ nếu không trở về, những món quà này nàng có thể giữ lại dùng, Cố Uyển Ninh bất giác thở dài.
"Phu nhân, chẳng phải người nói Đại trưởng công chúa dặn người sắp xếp người hầu hạ Hầu gia buổi tối sao?" Nhị Nha ngây ngốc hỏi: "Người đã sắp xếp xong chưa?"
"Hôm nay mệt quá rồi, để ngày mai đi." Cố Uyển Ninh đáp.
Chắc chắn phải gọi cả bốn người kia đến, để bọn họ tự chọn thời gian, tránh trùng vào những ngày không tiện.
Cố Uyển Ninh vô cùng kháng cự chuyện này.
Nàng cảm thấy bản thân chẳng khác nào tú bà…
May mà Từ Vị Bắc dường như khinh thường nàng, chắc cũng không đến nỗi ép buộc nàng lên giường.
Nếu thật sự bắt nàng phải tham gia cái trò thê thϊếp tranh sủng này thì Cố Uyển Ninh nhất định lật bàn!
Không sống nữa, làm lại từ đầu!
Nàng đã chọn nằm yên mặc kệ mà chẳng hay biết, Từ Vị Bắc đang ở thư phòng ngoài cũng chẳng yên ổn gì.
"Bẩm Hầu gia, trời đã khuya, người nên nghỉ ngơi sớm thôi."
"Được rồi."
Cao Lãm vội vàng chuẩn bị chăn gối cho Từ Vị Bắc.
Chăn gối còn chưa trải xong, bên ngoài đã có người bẩm báo: "Hầu gia, Đại di nương cầu kiến."
"Không gặp!" Từ Vị Bắc phất tay áo quát.
Giữa đêm khuya thế này, cầu kiến cái gì chứ?
Chắc chắn là muốn tự tiến cống giường chiếu.
Hắn ghét nhất là những nữ nhân không an phận.
Người bên ngoài vội vàng đuổi Đại di nương về.
Cao Lãm lẩm bẩm: "Đại di nương tính tình nhu thuận, ngày thường hay chăm sóc Tứ di nương, hai người khá thân thiết. Bình thường nàng ta cũng là người biết giữ mình, không hiểu sao đêm nay lại không kiềm chế nổi."
Là tâm phúc số một bên cạnh Hầu gia, sau khi hồi phủ, Cao Lãm phải nắm rõ mọi động tĩnh trong phủ như lòng bàn tay.
Một lát sau, Nhị di nương lại đến.
Từ Vị Bắc vẫn không hề nhượng bộ, đuổi người về.
"Người kế tiếp, chẳng lẽ sẽ là Tam di nương? Các nàng hôm nay, chẳng phải đã thương lượng sẵn rồi sao?" Cao Lãm không nhịn được thì thầm.
Vài ngày trước còn rất yên tĩnh, mà giờ đây mới mấy ngày đã lộ đuôi cáo rồi?
Chậc chậc.
Hầu gia quả là lợi hại, vừa mới trở về phủ, đám nữ nhân trong phủ đã bắt đầu tranh giành rồi.
Cao Lãm mồm quạ nói trúng một nửa.
Quả nhiên lại có người tới, nhưng người đến lại là Tứ di nương.
Từ Vị Bắc không thể nhẫn nại hơn được nữa: "Cút vào đây!"
Hắn thật muốn xem xem, đám nữ nhân này hôm nay đang rắp tâm mưu tính chuyện gì!
Hắn thậm chí còn cảm thấy, Cố Uyển Ninh vẫn còn quá nhân từ với những nữ nhân này nên mới khiến bọn họ ban đêm ban hôm dám vô lễ tới ngoại viện quấy rối hắn như thế.
Cái Hầu phủ này, còn có quy củ hay không?
Không được thì học theo Cố Uyển Ninh, đơn giản mà thô bạo, phạt quỳ hết cho rồi!
Tứ di nương bước vào, trên người lại mặc một thân dạ hành phục màu đen, thần sắc thì... một bộ ngơ ngác.
Đúng vậy, nàng cứ mặc bộ y phục kỳ quái ấy, dùng hai mắt ngu ngơ, mơ màng nhìn Từ Vị Bắc, đến tiếng chào cũng không buồn cất.
Cao Lãm: Tứ di nương này, chẳng lẽ còn biết trò gì đặc biệt?
Nàng ta cho rằng ăn mặc khác người như thế sẽ khiến Hầu gia chú ý sao?
Nhưng Linh Lung ngày thường cũng hay mặc thế, Hầu gia đã miễn dịch rồi.