Người Qua Đường Trong Học Viện Quý Tộc Sẽ Mơ Thấy F4 Sao?

Chương 5

Nhưng sau khi xuyên sách, Phó Ý thật lòng thấy Khúc Thực là người tốt, không đi theo tình tiết cậu cũng vui lòng bênh vực bạn cùng phòng này.

Dù sao đi nữa, nói sao thì nói, cậu cũng không thể có quan hệ gì với Thời Qua mới đúng.

Người kia phải ở bên cạnh nhân vật chính thụ tạo nên một vở kịch máu chó biến hóa khôn lường, vậy mà lại cùng cậu diễn vai người yêu trong giấc mơ... chuyện này có hơi quá dị không?

[1...]

Thời gian bắt đầu trôi lại, Phó Ý như bị một lực nào đó đẩy vào trong cửa, không kịp phản ứng mà lảo đảo bước vào.

Cậu loạng choạng mấy bước, liền thấy Thời Qua quay đầu lại, khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng kia, trong khoảnh khắc tan chảy, nhướng mày mỉm cười với cậu.

Sau đó rất tự nhiên, đưa cánh tay dài ra, ôm lấy cậu.

Thời Qua cao hơn Phó Ý nửa cái đầu, cánh tay mạnh mẽ siết chặt eo cậu. Hơi thở nóng ấm từ l*иg ngực ập đến, Phó Ý trừng lớn mắt, Thời Qua ghé sát tai cậu nói.

Giọng nói lười biếng, mang theo chút nũng nịu: “Vợ à, tới muộn quá đấy.”

Phó Ý nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, trong khoảnh khắc, nỗi hoảng loạn của một trai thẳng lấn át tất cả, não cậu đã đình công hoàn toàn, nhất thời không nhớ ra hệ thống hay vượt ải gì nữa, cậu dốc sức đẩy Thời Qua một cái.

Cậu chật vật thoát ra khỏi vòng tay Thời Qua, thở dốc một hơi.

Ngẩng đầu lên.

Đυ.ng phải ánh mắt đen thẳm của Thời Qua.

“...”

Phó Ý đến lúc này mới mơ hồ nhận ra, đây là trong mơ, đối phương là “bạn trai” mà hệ thống ác ôn kia sắp đặt cho cậu, hai người là quan hệ người yêu.

Ôm một cái, gọi vợ gì đó... chắc là bình thường thôi... nhỉ?

[Nếu vượt ải thất bại, cậu sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh dậy đâu, khặc khặc khặc.]

Nghĩ đến câu thì thầm quỷ dị của hệ thống, một giọt mồ hôi lăn xuống thái dương Phó Ý.

Nội dung vượt ải là gì ấy nhỉ?

Phải từ chối yêu cầu sống chung của bạn trai trong điều kiện không làm anh tức giận.

Phó Ý lén lút liếc nhìn Thời Qua bị cậu đẩy ra khi nãy.

Sao cứ cảm thấy hình như anh đã giận rồi?

Người này dễ cáu vậy sao?

Phó Ý có chút hối hận.

Thời Qua cong khóe môi, lại tiến sát lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy eo Phó Ý, chăm chú nhìn cậu.

“Sao vậy? Không cho ôm à?”

Lần này Phó Ý không dám nhúc nhích, cậu cứng đờ giữ lấy bàn tay của Thời Qua, phòng ngừa anh lại kéo mình vào lòng, ánh mắt dao động, miễn cưỡng cắn răng nói: “Đừng... đừng nói mấy lời sến súa như thế.”

Thời Qua khẽ bật cười, vẻ u ám trên mặt cũng tản bớt đôi phần: “Cũng đâu phải ở chỗ đông người.”