Cánh cửa phát sáng trực tiếp mở ra.
Bối cảnh sau cánh cửa từ mờ mịt pixel bắt đầu xây dựng cực nhanh, trong nháy mắt đã hiện rõ.
“Này, đợi đã! Nhanh quá rồi!” Phó Ý vùng vẫy trong vô vọng: “Hệ thống kiểu gì vô trách nhiệm vậy chứ? Đây là lần đầu của tôi đó! Tôi còn chưa chuẩn bị gì cả!”
Hệ thống có vẻ cũng cảm thấy hơi quá đáng, nên lùi một bước.
[Cho cậu ba giây thời gian đệm.]
Thế là mọi thứ như đông cứng lại, thời gian dừng lại tuyệt đối.
Khói nóng từ tách cà phê bị đông lại, màn hình máy chiếu cũng dừng ở một khung hình.
[3...]
Phó Ý chớp mắt.
Cậu vẫn cử động được.
Bối cảnh sau cánh cửa đã hiện rõ ràng, đó là một căn biệt thự đơn lập dành cho một người ở trong Học viện Saint Laurel.
Đúng vậy, ngoài phòng đôi tiêu chuẩn, học viện quý tộc này còn có rất ít phòng đơn cho học sinh xin, mà người có thể xin được đều là nhân vật có gia thế hiển hách, quyền quý trong giới quyền quý.
Nhìn vào trong biệt thự, rèm nhung đỏ sậm rủ xuống trước cửa sổ cao, đèn chùm tỏa ra ánh sáng dịu dàng, dưới lò sưởi chạm khắc tinh xảo là gỗ thông cháy tí tách.
Bên lò sưởi, một người ngồi trên ghế tựa với dáng vẻ lười nhác.
Anh ta tóc bạc, đeo khuyên tai đơn, ngũ quan sắc sảo, khí thế phóng túng mà sắc bén đến dọa người.
Soái ca thật đấy.
Phó Ý âm thầm cảm thán.
Đây là “bạn trai” sao?
Ngay sau đó, trên đầu bạn trai hiện ra cái tên “Thời Qua”.
[2...]
Khoan đã, “Thời Qua”, cái tên này nghe quen quá vậy?
Phó Ý bỗng nhớ ra... Đây chẳng phải là một trong các công của nhân vật chính thụ trong nguyên tác sao?
Cậu quên Thời Qua là F mấy rồi, chỉ nhớ người này ban đầu như đại boss, đẹp trai đến mức người người căm ghét, xuất thân từ thế gia quyền thế, như kiểu môn phiệt Vương Tạ thời xưa, là thành viên cốt cán của hội học sinh, đồng sáng lập câu lạc bộ Nightingale mà có xếp hàng cũng khó chen vào, hoàn toàn là nhân vật đứng ở đỉnh kim tự tháp quyền lực của Học viện Saint Laurel.
Lúc trước cậu còn mong chờ nhân vật chính thụ đánh bại boss này thế nào, thì ngay sau đó hai người liền bước vào giai đoạn “Người đàn ông này, anh chơi đùa với lửa thành công rồi đấy, anh đã khơi dậy sự hứng thú của tôi rồi.”
Tóm lại Thời Qua là nhân vật quan trọng.
Nhưng tại sao lại trở thành bạn trai của cậu trong mơ chứ!
Theo tình tiết, Phó Ý chỉ là bạn cùng phòng của một bia đỡ đạn, thuần túy là người qua đường NPC, chỉ có liên quan tới một công duy nhất, đến khi bia đỡ đạn vì yêu không thành bị từ chối, mới thốt lên câu: “Đáng ghét, Khúc Thực, cậu có điểm nào thua kém tên tiện nhân nhân vật chính kia chứ?”
Cậu thuộc loại đàn em trung thành bên cạnh bia đỡ đạn.