Haiz.
Từ Y Đồng hai tay chống cằm, buồn bã thở dài một hơi.
CC khựng lại, gào lên một tiếng: "Từ Y Đồng!"
"Ừm..." Ánh mắt Từ Y Đồng lơ đãng: "Cậu nói tiếp đi, nói tiếp đi, mình đang nghe đây."
Quán rượu nhỏ mang phong cách hơi nghệ sĩ này mở trong một con hẻm nhỏ gần nhà Từ Y Đồng, tay nghề pha chế của ông chủ rất ổn, nhưng nghe nói là một phú nhị đại chỉ làm cho vui, người khá "cá mặn”, cũng chẳng bỏ công sức mời chào khách, thành ra chỗ này yên tĩnh hơn hẳn những nơi khác, vì thế trở thành địa điểm tụ tập quen thuộc của họ.
Hôm nay không biết trúng gió gì, mấy người vừa ngồi xuống, đã thấy CC lôi laptop ra, bảo muốn bàn chuyện làm ăn với Từ Y Đồng.
Sau đó hai người còn thực sự nghiêm túc thảo luận về mô hình kinh doanh, dự trù kinh phí sửa chữa, sau này làm sao để sinh lời.
Rượu còn chưa mang lên, Thái Nhất Thi nghe mà suýt ngủ gật, không nhịn được cắt ngang: "Thôi đừng nói nữa, bàn bên cạnh nhìn chúng ta mấy lần rồi kìa. Các người không nghĩ là mình ngồi đây bàn công việc trông rất truyền cảm hứng đấy chứ? Cái kiểu này trông giống mấy nữ cường nhân bán hàng online lắm."
Mạt Lị cười muốn chết, xiên một miếng hoa quả đưa vào miệng, nói lớ lớ: "Định mở tiệm ở đâu thế?"
"Từ Hối." CC cũng "cạch" một tiếng gập laptop lại, lười chẳng muốn nói tiếp: "Từ Y Đồng tự tìm chỗ đấy, mấy hôm trước mình gọi điện hỏi rồi, tuần sau tìm người đến xem thử."
"Sao lại chạy đến tận Từ Hối?"
Từ Y Đồng tránh nặng tìm nhẹ: "Chỗ đó vị trí đẹp mà."
"Hờ." CC cười lạnh: "Đừng tưởng mình không biết, cách đó năm trăm mét là ký túc xá nam thần của cậu đấy."
"Cậu đừng có quê mùa thế, ký túc xá gì chứ, người ta gọi đó là gaming house."
Thái Nhất Thi tỏ vẻ khó xử: "Mở tiệm ngay trước cửa nhà người ta, sau này hết thích anh ấy rồi thì làm sao."
Từ Y Đồng cố gắng lý luận: "Cũng không hoàn toàn là vì Dư Qua, chỉ là lần trước mình đưa bạn đến đó, tình cờ thấy có một cửa hàng muốn sang nhượng thôi."
Cuối cùng, cô còn nhấn mạnh: "Khu đó nguồn khách chắc chắn tốt, Từ Hối có mấy trường đại học liền, giới trẻ cực kỳ đông."
Thấy cô cứng miệng như vậy, Thái Nhất Thi đảo mắt, cũng không vạch trần.
CC: "Được rồi, nói trước với cậu nhé, đàn ông là đàn ông, công việc là công việc, đến lúc thất tình rồi đình công lãn việc thì cậu cứ liệu hồn đấy."
Từ Y Đồng đập bàn, giận dữ nói: "Tóm lại là mấy người chẳng mong mình tốt đẹp gì cả!"
"Mong cậu tốt đẹp thế nào?"
Từ Y Đồng lẩm bẩm: "Biết đâu sau này mình thật sự thành đôi với Dư Qua thì sao..."
Câu này nói ra đã chẳng còn chút khí thế nào.
"Fan girl của người ta còn nhiều tiền tiết kiệm hơn mình nữa là, cậu cứ việc mơ đi."
Từ Y Đồng không cãi lại nữa, uể oải gục mặt xuống bàn.
Nhìn chiếc đèn nhỏ hình mặt trăng trên bàn, dòng suy nghĩ lại bay xa.
Vốn dĩ cô rất mong chờ ngày mốt đi xem trận đấu, rồi nhân cơ hội đòi ô để gặp Dư Qua một lần. Nhưng mới đây lại chứng kiến chuyện ở bệnh viện, mấy ngày nay cô cũng biết điều không làm phiền anh, càng đừng nói đến chuyện nhắn tin nhắc anh trả ô.
Chuyện nhỏ như vậy, Dư Qua chắc chắn không nhớ đâu.
Từ Y Đồng tự an ủi trong cay đắng, không nhớ thì thôi vậy, đợi sau này tâm trạng anh tốt lên, cô vẫn có thể đến tìm anh đòi lại mà.
...
Mấy ngày mưa dầm dề cuối cùng cũng tạnh vào thứ 5, Thượng Hải đón một ngày đẹp trời hiếm có.
Một chiếc xe buýt lớn màu trắng đỏ chạy trên đường nhựa.
Anh Huy tiến lên hỏi tài xế vài câu, quay đầu hô: "Sắp đến nơi rồi, dậy cả đi."
Tiểu C mơ màng dụi tóc, người đàn ông ngồi cạnh cậu ta cũng khẽ mở mắt.
A Văn ngáp một cái.
Khi mọi người trên xe lần lượt tỉnh giấc, xe buýt rẽ ngoặt, giảm tốc độ, nhà thi đấu màu xám trắng dần hiện rõ trong tầm mắt.
Nhìn từ xa, trước sân vận động đen nghịt một biển người, đông nghẹt.
Không biết là ai kêu rên một tiếng: "Haiz, đông người thế này, hôm nay lại phải đấu với TG à..."
"Đấu thì đấu thôi." Roy thờ ơ.
"Lát nữa mà thua, có lại lên hot search không đây." Cảnh tượng hoành tráng trước mắt khiến Tiểu C hơi lo lắng.
A Văn thủng thẳng: "Trận đấu ân oán mà, chuyện đó là tất nhiên."
Muốn nói kỹ về ân oán giữa OG và TG, phải bắt đầu từ trận khai mạc giải mùa Xuân đầu năm. Khi đó, đội OG cực hot được vạn người chú ý lại đυ.ng phải một đội mới toanh vô danh là TG, vốn là một trận đấu không có gì hồi hộp, nhưng OG lại bất ngờ thất bại thảm hại, thua liền hai ván, có thể nói là bị hành ra bã. Đặc biệt là lúc kết thúc, ADC tân binh không biết trời cao đất dày kia của TG không chỉ camp xác tiền bối ở hồ máu, mà còn chặn ở hồ máu nhảy múa khoe biểu tượng, cực kỳ ngông cuồng kiêu ngạo. Ân oán giữa hai đội cứ thế hình thành.
Will lại có tâm trạng đùa giỡn: "Không nói chuyện khác, đường dưới mấy người tuyệt đối không được thua đấy nhé, không lại bị thằng nhóc Conquer kia lên mặt cho xem."
Tiểu C lén liếc người đàn ông im lặng bên cạnh, thấy anh không nói gì, đành tự mình đứng ra nhấn mạnh: "Lần trước thua cũng không phải lỗi của đường dưới chúng tôi nhé, sợ cậu không biết nên nói cho một tiếng, Fish đi đường đè Conquer 30 lính đấy."
Will nhún vai: "Vậy thì trách A Văn thôi, động một tí là chơi con Sejuani nát bét, feed cả ba đường, Sorry cả trận."
A Văn lao tới đấm cho cậu ta một phát: "Mẹ nhà cậu."
Giữa lúc cười đùa ầm ĩ, xe buýt đã đến cổng phụ của sân vận động. Một đám người chờ sẵn từ trước thấy logo đội quen thuộc trên xe, lập tức ùa tới.
Tài xế buộc phải giảm tốc độ.
Không có bảo vệ giữ trật tự, người vây quanh ở đây quá đông, đến xuống xe cũng thành vấn đề. Anh Huy đành phải bảo tài xế lái sang cổng khác, hạ cửa kính xe xuống hét: "Mọi người tản ra chút, chú ý an toàn!"
Tiếng hò hét vang trời xuyên qua cửa kính, thậm chí còn có vài giọng nam cao gào lên, bảo họ hôm nay thi đấu phải cố gắng lên, Tiểu C chỉ cảm thấy mồ hôi chảy ròng ròng.
Hoàn toàn không ai để ý anh Huy đang hét gì, một số fan cuồng nhiệt thậm chí đã bắt đầu chạy theo xe.
Dư Qua khẽ nhíu mày, tháo tai nghe, chào một tiếng rồi ra hiệu cho đám người đang không ngừng đập cửa kính xe lùi lại.
Rõ ràng hôm nay chỉ là một trận đấu vòng bảng bình thường, nhưng dưới sự khuấy động cố ý hay vô tình của ban tổ chức, lại bị thổi phồng thành cảm giác như trận chiến thế kỷ.
Tiểu C không dám tưởng tượng, hôm nay mà thua TG, tối nay trên hot search sẽ có bao nhiêu người réo tên họ xếp hàng đi chết.
Cậu ta cứ căng thẳng là lại thấy chóng mặt, yếu ớt gọi Dư Qua: "Anh, cho em ít bánh quy ăn với, em hình như hơi bị tụt đường huyết rồi."
"Trong balo."
Tiểu C đưa tay với lấy chiếc balo màu đen của Dư Qua, vừa kéo khóa ra đã sững lại, buột miệng: "Ủa, sao anh còn mang theo cái ô hồng nhỏ này vậy?"
Dư Qua dừng lại một chút, mặt không gợn sóng lấy lại balo của mình.
Khí lạnh quanh anh quá mạnh, khiến Tiểu C cũng không dám hỏi tiếp nữa.
Dư Qua cầm điện thoại lên, mở khóa, lướt qua WeChat.
Avatar của người đầu tiên trong danh sách tin nhắn không biết từ lúc nào đã đổi thành Bé Bọt Biển.
Nhưng mà, mấy ngày nay cô không hề nhắn tin cho anh.
Sở dĩ ở vị trí đầu tiên là vì tin nhắn nháp chưa gửi của anh vẫn còn nằm trong khung chat: [Ô.]
Trường hợp chủ động nhắn tin cho người khác giới, ngoài Dư Nặc ra, gần như không có. Đối với Dư Qua mà nói, giữa anh và Từ Y Đồng vẫn chưa thân thiết đến mức đó.
Anh nhớ chiếc ô này, cũng chỉ vì mấy ngày nay, cách vài ba bữa, vòng bạn bè của anh lại xuất hiện mấy bài đăng tương tự.
Từ Y Đồng: [Hôm qua mưa, ra ngoài không mang ô.]
Từ Y Đồng: [Hôm nay không lẽ lại mưa nữa chứ, haiz, dù sao thì mình cũng không mang ô.]
Từ Y Đồng: [Mai đi xem thi đấu rồi, dự báo thời tiết nói không mưa, không cần mang ô.]
Dư Qua nhìn mấy lần, ném điện thoại vào balo, cuối cùng vẫn không gửi tin nhắn trong khung chat đi.
...
Từ Y Đồng cảm thấy đời này mình sẽ không bao giờ xui xẻo như hôm nay nữa.
Vì trận đấu hôm nay, cô đã dậy từ bảy tám giờ sáng, gội đầu thay quần áo, hẹn người đến nhà chăm sóc da, lại bỏ ra hai tiếng đồng hồ để trang điểm l*иg lộn còn hơn cả lúc làm phù dâu. Mọi thứ sẵn sàng, Từ Y Đồng mặt mày rạng rỡ ra khỏi nhà.
Đến nhà thi đấu, Từ Y Đồng đi đôi giày cao gót mười phân, xếp hàng dài mấy trăm mét, ngay trước giây phút chuẩn bị vào cửa, lại bị nhân viên soát vé lạnh lùng chặn lại: "Xin lỗi, vé của cô là vé không hợp lệ."
Từ Y Đồng không dám tin, bảo họ kiểm tra lại lần nữa.
Máy vẫn lạnh lùng phát ra tiếng bíp bíp cảnh báo, đèn đỏ nhấp nháy.
Từ Y Đồng như sét đánh ngang tai.
Em gái xếp hàng phía sau tỏ vẻ thông cảm: "Chị ơi, chị mua phải vé giả của phe vé rồi đúng không?"
"À, vâng."
Từ Y Đồng đúng là dở khóc dở cười, đây là vé cô bỏ ra gấp mấy lần tiền để mua từ tay phe vé đấy.
Cái tên lừa đảo chết tiệt này, cô nhất định không tha cho hắn.
Thấy bộ dạng thiếu kinh nghiệm của cô, em gái kia không nhịn được ghé sát lại, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hay chị ra ngoài cổng xem lại thử đi, ở đó chắc vẫn còn nhiều phe vé bán vé đấy, chỉ là vị trí có thể không tốt lắm, nhưng dù sao cũng vào được."
"Ừm, cảm ơn em."
Từ Y Đồng nhìn quanh một vòng, tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, móc điện thoại ra bắt đầu khủng bố tin nhắn tên phe vé chết bầm kia.
Chỉ trong vài phút, Từ Y Đồng đã soạn xong bài văn nhỏ cả trăm chữ, tiếng lạch cạch không ngừng nghỉ, màn hình điện thoại sắp bị bộ móng đính đá của cô chọc cho bốc khói đến nơi rồi.
"Chị Đồng Đồng?" Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng.
Từ Y Đồng ngơ ngác ngẩng đầu.
Dư Nặc lại gần xác nhận, kinh ngạc: "Đúng là chị thật này."
...
Mới hai hôm trước, Dư Nặc đã trở thành chuyên gia dinh dưỡng chính thức của TG. Cô đeo thẻ công tác, thuận lợi không gặp trở ngại nào đưa Từ Y Đồng vào phòng nghỉ hậu trường.
Mọi người trong đội TG thấy Từ Y Đồng đều giật mình: Chị?"
Trần Du Chinh liệt trên sofa, tóc đen rối bù, gương mặt đẹp trai tràn đầy vẻ lười biếng ngái ngủ: "Sao chị lại đến nữa rồi?"
Từ Y Đồng nhịn xuống, sửa lại váy, ngồi xuống cạnh cậu ta, bật lại một câu: "Dù sao cũng không phải đến xem em."
Dư Nặc lên tiếng giải thích: "Là em vừa ra ngoài mua nước, tình cờ thấy chị Đồng Đồng bị chặn ở bên ngoài."
Từ Y Đồng hơi xấu hổ, tự giễu: "Chị mua phải vé giả, ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi, may mà gặp được Dư Nặc."
Ở đây toàn là một đám con trai trạc tuổi Trần Du Chinh, đối với chị gái xinh đẹp tự nhiên rất nhiệt tình.
Ultraman: "Lần sau chị muốn đến xem tụi em thi đấu, có thể tìm Conquer mà, tụi em có vé nội bộ, việc gì phải đi tìm phe vé chứ."
Từ Y Đồng khựng lại.
Thầm đáp lại trong lòng, cảm ơn, thật sự không phải đến xem mấy người đâu.
Đúng lúc này, Trần Du Chinh lười biếng gọi một tiếng: "Chị."
Từ Y Đồng bị cái giọng nũng nịu này làm cho nổi da gà, quay đầu: "Gì?"
Cùng lúc đó, người quay đầu lại cùng cô, còn có một người khác ở đó.
Trần Du Chinh nhếch môi cười, lơ đãng chạm vào tay Dư Nặc: "Không có gì, em chỉ muốn gọi chị thôi."
Từ Y Đồng: "..."
Bầu không khí đột nhiên có chút kỳ quái.
Đợi Dư Nặc ho khan mấy tiếng đầy xấu hổ, dùng ánh mắt nhắc nhở vài lần, Trần Du Chinh mới khó hiểu nhìn sang Từ Y Đồng: "Có chuyện gì?"
Từ Y Đồng im lặng một lát: “Em ra đây với chị một lát."
...
Hai người một trước một sau ra khỏi phòng nghỉ, Từ Y Đồng tiện tay đóng cửa lại.
Trần Du Chinh như không xương dựa vào tường: "Nói đi, chuyện gì?"
Từ Y Đồng khoanh tay, chần chừ nửa giây, nghiêm mặt nhìn cậu ta: "Hôm đó, em không làm gì con bé Dư Nặc đấy chứ?"
Trần Du Chinh nghi ngờ: "Chị hỏi vấn đề này làm gì? Biếи ŧɦái à?"
"Chị cả như mẹ! Có gì mà không nói được chứ." Từ Y Đồng liếc ngang liếc dọc, hạ giọng nói nhanh: "Ý chị là, bản tính em còn chưa ổn định, đừng có làm bừa, chị thấy Dư Nặc là một cô bé khá vất vả, em đừng có làm hại người ta xong rồi lại không chịu trách nhiệm!"
Trần Du Chinh "Ồ" một tiếng, chậm rãi: "Chị mới đừng làm bừa ấy, em thấy anh vợ em cũng khá vất vả đấy."
Mặt Từ Y Đồng sa sầm lại.
"Em là nghiêm túc, không giống chị, hiểu chưa?"
Từ Y Đồng lười nói với cậu ta.
"Với lại, thỏ còn không ăn cỏ gần hang nữa là, chị đi gặm anh vợ em làm gì? Chị làm khó xử thế này, Tết nhất em còn đi thăm họ hàng kiểu gì? Thật sự không được thì em giới thiệu anh Sát cho chị nhé."
Dưới sự công kích liên tục của cậu ta, Từ Y Đồng cuối cùng cũng không chịu yếu thế đáp trả: "Em đừng có mở miệng ra là "anh vợ" nghe buồn cười lắm, đến lúc Tết về nhà, em gọi Dư Qua là anh vợ hay anh rể còn chưa chắc đâu đấy."
Trần Du Chinh cười lạnh.
Từ Y Đồng ghét nhất cái vẻ lười biếng không đứng đắn của cậu ta, quát: "Đứng thẳng lên cho chị! Đứng không ra đứng!"
Trần Du Chinh liếc sang bên cạnh, "Chậc" một tiếng, nhanh chóng cắt lời cô: "Được rồi, chị đừng nói nữa, dù sao chuyện của hai người em không đồng ý!"
Từ Y Đồng tức khí bùng lên, cao giọng: "Chị và Dư Qua trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, đến lượt em cái đồ yêu quái này phản đối à?"
"..."
Câu này vừa dứt, vẻ mặt Trần Du Chinh hơi thay đổi.
"Em cứ nháy mắt ra hiệu cái gì thế?" Cô bực mình.
Dừng lại vài giây, Trần Du Chinh bình tĩnh thốt ra ba chữ: "Đằng sau chị."
Theo lời cậu ta, Từ Y Đồng từ từ quay đầu lại.
Thế giới dường như lặng đi.
Khoảng cách hai ba mét, ánh mắt cô và Dư Qua đang đứng ở lối đi giao nhau.