Tiểu Ngư Bạc Hà

Chương 6

Từ Y Đồng ngây người chắc cũng phải một phút.

Không, có lẽ còn hơn một phút.

Cô dán chặt mắt vào hai chữ đó, đọc đi đọc lại, đến nhịp thở cũng chậm đi nửa nhịp, nghi ngờ có phải mình bị ảo giác rồi không?

Phải biết rằng, cho đến tận bây giờ, tất cả tin nhắn cô gửi cho Dư Qua đều như đá chìm đáy biển. Vốn dĩ mấy tin tối nay, cô cũng chẳng ôm hy vọng gì, chỉ là đáy lòng vẫn còn chút may mắn mong manh, nếu anh ấy có thể thấy được, chắc chắn sẽ không quỵt ô của cô đâu nhỉ?

Đương nhiên, cũng chỉ là nghĩ vậy thôi.

Ai ngờ, ai ngờ...

Từ Y Đồng nhìn điện thoại ngẩn ngơ, tim đập loạn xạ. Hoàn hồn lại, việc đầu tiên là chụp màn hình gửi vào nhóm bạn thân, nhờ hội chị em bạn dì hiến kế.

Trân Trân Vui Vẻ: [Trả lời sao đây, trả lời sao đây! Chỉ mình với!]

Trân Trân Vui Vẻ: [Chịu hết nổi rồi, chị em nhanh lên được không, gấp lắm, giờ mình chóng mặt quá, chóng mặt quá!]

Thái Thái: [...]

Thái Thái: [Bị Pinduoduo chém giá vào đầu à?]

Trân Trân Vui Vẻ: [?]

CC: [Có hai chữ thôi mà, trả lời đại đi, chưa nói chuyện với đàn ông bao giờ hả?]

Mẹ nó.

Từ Y Đồng quyết định tự lực cánh sinh.

Cô lúc thì ngồi đầu giường, lúc thì bò cuối giường, đổi tới đổi lui mấy tư thế liền. Mãi mới đợi được nội tâm hơi bình tĩnh lại, cô thận trọng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng gửi tin nhắn đi: [Em xem lịch rồi, thứ 5 tuần sau đội anh có trận đấu với TG đúng không? Lúc đó chắc em sẽ đến xem, anh tiện đường mang ô trả cho em luôn nhé, được không ạ?]

Ba phút sau.

Tiểu Ngư: [Được.]

Aaa!

Tin nhắn trả lời thứ hai, cô lại đọc đi đọc lại bốn năm sáu bảy tám lần.

Từ Y Đồng phấn khích lăn lộn trên giường, ôm gấu bông hôn mấy cái, hạnh phúc đến muốn xỉu luôn rồi.

...

Sau một trận mưa, Thượng Hải mấy ngày liền trời trắng rực, nắng nóng như thiêu đốt.

Để chuẩn bị cho lần gặp mặt sau, Từ Y Đồng đặc biệt chọn một ngày gia đình, hẹn cả bố mẹ cùng ra ngoài mua sắm. Cô và Trần Bách Lan mua sắm thỏa thích, Từ Minh Nghĩa lẽo đẽo theo sau quẹt thẻ cho hai mẹ con.

Lúc tìm một nhà hàng ăn tối, Trần Bách Lan hỏi: "Trân Trân, dạo này con bận gì thế? Cả tháng trời không về nhà thăm bố mẹ lấy một lần."

Từ Y Đồng dừng đũa, hào hứng nói: "Mẹ, mẹ còn nhớ cái tiệm đồ thủ công CC mở trước đây không?"

"Nhớ chứ, sao vậy con?"

"Tiệm đó của cậu ấy làm ăn khá tốt, gần đây còn chuẩn bị mở chi nhánh nữa. Con rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, trong tay không phải còn ít tiền sao, định góp vốn làm đối tác với cậu ấy."

"Ồ, đối tác cơ đấy." Từ Minh Nghĩa cười một tiếng đầy ẩn ý.

Từ Y Đồng bực bội: "Bố cười cái gì, là đối tác thật mà!"

Trần Bách Lan lườm chồng một cái, véo má Từ Y Đồng: "Aiya, đừng để ý bố con, bảo bối nói tiếp đi, tiệm thủ công này làm về cái gì thế?"

Hắng giọng một cái, Từ Y Đồng cực kỳ nghiêm túc giới thiệu: "Chính là nơi hẹn hò cho giới trẻ đó ạ, khu thủ công có thể làm nhẫn, làm mặt dây chuyền, vẽ tranh sơn dầu các kiểu, rồi khu nghỉ ngơi có thể uống cà phê ăn điểm tâm, giờ đang hot lắm, trước đây còn có show hẹn hò đến chỗ họ mượn địa điểm quay phim nữa."

"Vậy thì tốt quá!" Trần Bách Lan tỏ vẻ đồng tình.

Được mẹ ủng hộ, Từ Y Đồng càng thêm vững tin, hùng hồn tuyên bố: "Lần này con mở tiệm chắc chắn kiếm được tiền!"

Mấy cái xưởng gốm, tiệm quần áo, quán cà phê... bị dẹp tiệm trước đây chắc chắn đều là ngoài ý muốn thôi.

"Tiệm lần này định mở ở đâu? Có cần mẹ hỗ trợ chút không?"

Từ Y Đồng trầm ngâm: "Vẫn chưa quyết định hẳn ạ, con với CC vẫn đang xem địa điểm, chắc chắn phải chọn chỗ tốt... phải nghĩ thêm đã."

Từ Minh Nghĩa nhàn nhạt bình luận: "Tiểu Từ vừa suy nghĩ, Thượng Đế liền bật cười."

Lại bị cắt ngang, Từ Y Đồng vừa chột dạ vừa hơi tức tối: "Bố cứ chờ đấy, con kiếm được tiền cũng không nuôi bố dưỡng già đâu!"

"Con bớt tiêu tiền của bố đi là bố tự nuôi mình được rồi."

Chưa đợi Từ Y Đồng kịp phản bác, chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Cô bắt máy, giọng không tốt lành gì: "Alo?!"

"Đồng Đồng, vãi chưởng, cậu đoán xem mình thấy ai này?" Giọng Mạt Lị hạ thấp đầy bí ẩn.

Từ Y Đồng đáp bừa: "Triệu Bản Sơn?"

"Cậu điên à." Mạt Lị cạn lời.

"Thế là ai?" Từ Y Đồng chẳng có tâm trạng đoán mò: "Người cậu thích không phải Triệu Bản Sơn sao?"

Mạt Lị im lặng mấy giây: "Là người cậu thích ấy."

"Tống Đan Đan?"

...

Cúp điện thoại, Từ Y Đồng vội vàng đứng dậy. Vớ lấy chìa khóa xe chạy đi mấy mét mới phát hiện quên túi, lại quay lại, suýt nữa đâm sầm vào phục vụ bàn.

Trần Bách Lan lo lắng kêu lên: "Sao thế, sao thế, con cẩn thận nhìn đường đi chứ, đi đâu vậy? Cơm cũng không ăn nữa à?"

Từ Y Đồng vừa chạy vừa vẫy tay, vội vàng đáp: "Mẹ, mọi người ăn trước đi, bạn con đột nhiên có chuyện, con đi xem sao."

Trần Bách Lan gọi với theo: "Con lái xe trên đường cẩn thận nhé!"

"Biết rồi ạ." Từ Y Đồng không ngoảnh đầu lại.

Vừa qua bảy giờ tối, đúng giờ cao điểm ở Thượng Hải. Đường trong nội thành tắc nghẽn, đoạn đường mười mấy cây số mà lái mất hơn một tiếng đồng hồ.

Đến bệnh viện Mạt Lị nói, vội vàng đỗ xe xong, Từ Y Đồng đến thang máy cũng không buồn đợi, một mạch leo bộ lên tầng bốn.

Đẩy cửa thoát hiểm ra, bước chân Từ Y Đồng khựng lại.

Tầng này sao lại là khoa nhi?

Y tá ngồi sau quầy tư vấn, thấy có người đến, đứng dậy hỏi: "Cô tìm ai?"

"Tôi..." Từ Y Đồng thở hổn hển, nhìn quanh bốn phía.

"Đây! Đây!" Mạt Lị vẫy tay ở cách đó không xa.

Từ Y Đồng vội vàng chạy tới: "Sao thế? Dư Qua đâu? Anh ấy không sao chứ?"

"Nói nhỏ thôi." Mạt Lị kéo cô: "Cậu đừng vội, Dư Qua không sao, qua đây trước đã, mình từ từ kể cho nghe."

"Thế sao trong điện thoại cậu nói nghe ghê thế làm gì?" Từ Y Đồng cũng chịu thua rồi.

"Thì đáng sợ thật mà!" Mạt Lị dẫn cô đi qua một hành lang: "Hôm nay cháu trai mình bị sốt, anh trai mình đi công tác rồi, mình rảnh không có việc gì làm nên đi cùng chị dâu đến bệnh viện, cậu đoán xem sao."

Từ Y Đồng đứng lại, kinh hãi: "Phát hiện Dư Qua có con riêng hả?"

Mạt Lị đảo mắt trắng dã.

Cô nàng kéo Từ Y Đồng đến góc tường, lén lút ngồi thụp xuống sau chậu cây cảnh lớn, chỉ cho cô xem: “Cậu nhìn kìa."

Từ Y Đồng nhìn theo hướng tay chỉ.

Phía cuối hành lang, có một đám đông, nhưng lại chia thành hai phe rõ ràng. Giữa họ, một người đàn ông trung niên phát tướng đang bực bội đi đi lại lại không ngừng.

Bên trái là một phụ nữ trung niên đau lòng muốn chết, nếu không có người đỡ, chắc đã ngất xỉu tại chỗ. Không biết đã xảy ra chuyện gì, có một đứa trẻ ở bên trong đang khóc thét lên, kêu đau.

Bên phải, một cô gái mặc váy đen yên lặng ngồi trên ghế dài, sắc mặt nhợt nhạt yếu ớt, Dư Qua mặc áo sơ mi và quần dài màu đen, đứng ngay cạnh cô, cả hai đều không nói một lời.

Từ Y Đồng nhìn kỹ vài lần: "Cô bé kia hình như là Dư Nặc."

"Bạn gái em trai cậu?"

"Đúng rồi!" Từ Y Đồng vốn định nhắn tin cho Trần Du Chinh, nhưng mở WeChat ra, phát hiện tin nhắn lần trước gửi cho cậu ta, cách bốn năm ngày rồi mà vẫn chưa trả lời, cô lại không muốn để ý đến cậu ta nữa.

"Đây là xảy ra chuyện gì vậy?"

"Mình cũng không biết."

Ngay lúc hai người đang ghé tai thì thầm, tình hình phía xa đột nhiên mất kiểm soát.

Người phụ nữ trung niên bật ra tiếng rít khàn đặc, chỉ vào Dư Nặc, gào lên: "Không cẩn thận? Mày không cẩn thận? Mày thấy nó gỡ ảnh, không thể nói chuyện tử tế với nó à? Nó mới mấy tuổi? Nó biết cái gì?"

Vì tiếng nói quá lớn, dù cách rất xa, Từ Y Đồng cũng nghe được đại khái. Trong đoạn chửi bới này, tiếng phổ thông và tiếng địa phương thay nhau xuất hiện, thỉnh thoảng xen lẫn những lời chửi tục tĩu như tiểu súc sinh, thứ con hoang có mẹ sinh không có mẹ dạy, đồ tiện cốt... toàn lời chọc vào xương sống người khác.

Từ Y Đồng nghe mà tức lộn ruột, nhoài người ra, không nhịn được cũng dùng giọng Thượng Hải hét lên: "Bà già kia miệng ăn phải phân à? Chửi khó nghe thế!"

Mạt Lị sợ đến mức vội vàng kéo cô lại: "Cậu đừng kích động, đừng kích động."

Cô ấy lớn lên ở Bắc Kinh từ nhỏ, lại đi du học đại học ở nước ngoài, nên không hiểu tiếng Thượng Hải lắm: "Cậu đang nói gì thế?"

Từ Y Đồng làu bàu ngồi xuống lại, tức giận nói: “Mình nói bà thím này miệng ăn phải phân à, chửi khó nghe thế!"

Mạt Lị an ủi: "Ây da, chuyện nhà người ta mà!"

Gây náo loạn quá dữ, bác sĩ y tá đều phải lên khuyên can.

Trong hỗn loạn, Dư Qua một mình bước lên, tách đám đông ra, che Dư Nặc ở sau lưng.

Tôn Nhĩ Lam như phát điên, chỉ vào Dư Nặc một cách cuồng loạn: "Nếu con trai tao thật sự có chuyện gì, cả đời này mày đừng mong sống yên ổn."

Dư Qua như thể nghe được chuyện cười gì đó.

Mặt anh không có biểu cảm gì, khẽ nhếch môi, bật ra một tiếng cười khẩy rất nhẹ: "Thú vị đấy."

Tôn Nhĩ Lam run lên, trừng mắt nhìn Dư Qua, đưa tay định đẩy nhưng anh lại không hề nhúc nhích.

"Con trai bà nếu có chuyện gì, cũng là do chính bà nguyền rủa." Giọng Dư Qua quá bình tĩnh, ngược lại khiến người phụ nữ sững sờ.

Anh che chở trước mặt Dư Nặc, rất chậm, lại rất rõ ràng nói: "Để em gái tôi cả đời này không được yên ổn, bà có bản lĩnh đó sao?"

Lời này khiến Tôn Nhĩ Lam vừa tức giận vừa kinh ngạc, giơ tay định tát Dư Qua một cái.

Dư Qua lạnh mặt, trở tay hất ra, không để bà ta đánh chửi: "Tôi khuyên bà đừng có nổi điên với tôi, tính tôi cũng không tốt đâu."

Giằng co một lúc, Dư Tương không nhìn nổi nữa, đỡ Tôn Nhĩ Lam: "Con còn coi người bố này ra gì không? Con nói chuyện với dì của con thế nào đấy? Dù sao bà ấy cũng là trưởng bối của con, đừng có động tay động chân."

Nghe vậy Dư Qua cười lạnh: "Bà ta cũng xứng sao?"

"Trời ạ, họ vậy mà là người một nhà." Mạt Lị suýt nữa thì kinh rớt cằm.

Từ Y Đồng cũng hơi ngơ ngác.

Cô ngẩn ngơ nhìn Dư Qua.

Trong cảnh tượng hỗn loạn ồn ào như vậy, Dư Qua đối đầu với người thân của mình như kẻ thù. Nhưng anh vẫn luôn bình tĩnh, dường như cũng không khác biệt mấy so với ngày thường.

Mỉa mai thay, ngay từ đầu đã có rất nhiều người nói với Từ Y Đồng, Dư Qua rất được yêu thích.

Cho nên rất tự nhiên, cô cũng giống như những người đó, cho rằng anh luôn được thiên vị, mới hình thành tính cách tự phụ lạnh lùng.

Nhưng hôm nay Từ Y Đồng mới phát hiện, hình như không phải như vậy.

...

Tối hôm đó, Thượng Hải lại đón một trận mưa nữa.

Từ Y Đồng một mình rời bệnh viện, ngồi vào xe, chậm rãi thắt dây an toàn, lại ngây người một lúc.

Khi màn kịch hỗn loạn này kết thúc, cô và Mạt Lị vẫn ngồi xổm ở góc tường, nhìn theo hai anh em rời đi. Từ Y Đồng biết mình và Dư Qua vẫn chưa thân thiết, không có lập trường, cũng không thích hợp để tiến lên an ủi bất cứ điều gì.

Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Từ Y Đồng vẫn gửi một tin nhắn cho Trần Du Chinh, kể cho cậu ta biết chuyện xảy ra ở bệnh viện hôm nay.

Về đến nhà, Từ Y Đồng trằn trọc cả đêm không ngủ được.

Rõ ràng đã rất buồn ngủ và mệt mỏi, nhưng nằm trên giường lại hoàn toàn không có buồn ngủ, đầu óc tỉnh táo vô cùng. Cô trằn trọc mãi, đến khi tiếng thông báo WeChat vang lên, lập tức cầm điện thoại lên.

Nheo mắt thích ứng với ánh sáng mạnh, mở khóa màn hình, không ngờ lại là một tin nhắn trả lời muộn màng của Trần Du Chinh.

Conquer: [Em đang ở cùng cô ấy.]

Từ Y Đồng mở to mắt, xác nhận lại thời gian hiện tại mấy lần.

Là 6:45 sáng, không sai.

Đây là ở cùng cả đêm?

Từ Y Đồng lo lắng, Trần Du Chinh mới 19 tuổi thôi mà, giới trẻ bây giờ thật là...

Cô nén lại ham muốn lên lớp dạy dỗ, hỏi: [Xảy ra chuyện gì vậy?]

Conquer: [Bà nội cô ấy mất rồi.]

Tin nhắn này khiến Từ Y Đồng sững người.

Mưa bên ngoài rơi suốt cả đêm, dưới lớp rèm cửa dày cộm, trong phòng vẫn tối đen như mực. Cô nằm xuống lại, nhìn lên trần nhà, hoàn toàn không ngủ được nữa.

Bất chợt, bóng lưng cô độc bên cạnh cửa hàng tiện lợi kia lại từ từ hiện lên trong đầu.

Cô chợt nhận ra muộn màng.

Lúc đó, Dư Qua là vì chuyện gia đình mà đang âm thầm đau buồn đúng không?

Từ Y Đồng buồn bã nghĩ.

Nếu là cô, dù chỉ gặp một chút chuyện buồn, một chút tủi thân khó khăn, đều hận không thể cho cả thế giới biết. Cô biết mình có rất nhiều rất nhiều tình yêu thương, nên dù gặp phải chuyện gì, cô đều có thể không chút kiêng dè dùng những tình yêu thương đó để chữa lành nỗi buồn của mình.

Nếu buồn bã, tại sao Dư Qua lại phải ở một mình chứ?

Rõ ràng anh ấy đâu thiếu người thương yêu.

Từ Y Đồng đột nhiên thấy hơi đau lòng.

Lần đầu tiên cô cảm thấy.

Có lẽ Tiểu Ngư là một chú cá rất cô đơn.