Hạ Lị Lị lại lấy từ trong túi ra hai vạn, gộp lại thành một xấp dày.
"Tôi cho cô năm vạn."
Bạch Trân Châu vẫn lắc đầu: "Tôi muốn mười vạn."
"Cái gì, mười vạn?"
Hạ Lị Lị biến sắc: "Một người phụ nữ nông thôn như cô có biết mười vạn là gì không? Đúng là há miệng như sư tử."
Bạch Trân Châu đương nhiên biết mười vạn là gì.
Thị trấn Hạ Khê nằm ở vùng núi hẻo lánh, thời điểm này những hộ có vạn tệ trong làng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mười vạn, dù đi làm ở nhà máy lớn miền Nam, cũng phải tiết kiệm không ăn không uống mười mấy năm.
Nhưng Bạch Trân Châu biết trong túi Hạ Lị Lị vừa vặn có mười vạn.
Cô ta đã thỏa thuận với Bùi Hướng Dương là cho Bạch Trân Châu năm vạn, cho cha mẹ Bùi Hướng Dương năm vạn, coi như mua đứt gã đàn ông này.
Rốt cuộc, ở cái vùng núi lạc hậu này, Hạ Lị Lị cả đời sẽ không bao giờ quay lại, cũng không muốn có liên quan gì với người ở đây nữa.
Hạ Lị Lị rất giàu, chiếc Santana đỏ đỗ ở ngã ba chính là bằng chứng tốt nhất, gia đình cô ta ở Dung thành cũng có sản nghiệp, chiếc xe này được lái từ Dung thành đến đây.
"Thế thì tôi không ly hôn, quanh đây chưa từng nghe nói có người phụ nữ nào ly hôn, nếu tôi ly hôn thì tôi sẽ không sống nổi, sẽ bị người trong làng dùng nước bọt dìm chết.
Tôi còn phải nuôi con trai, bố mẹ tôi cũng sẽ bị người ta chỉ trích vì tôi ly hôn..."
Bạch Trân Châu đỏ mắt lắc đầu.
Tất nhiên cô không khóc vì bị ép ly hôn, cô quá nhớ con trai, quá nhớ cha mẹ.
Cô đã trọng sinh, thì con trai nhất định cũng còn sống.
Đã được trời cho cơ hội làm lại, từ nay về sau, cô nhất định sẽ nuôi dạy con trai thật tốt, cho cậu đầy đủ tình thương của mẹ.
Còn cha mẹ, cô luôn khiến họ lo lắng, chưa từng hiếu thảo một ngày, sau này nhất định sẽ cho họ cuộc sống tốt đẹp.
Cô cũng tuyệt đối không muốn sống cuộc đời như trước đây, cô muốn yêu thương bản thân, sống một cuộc đời hoàn toàn khác biệt.
Nhìn dáng vẻ Bạch Trân Châu như sắp khóc, giống hệt con hồ ly tinh quyến rũ trong "Phong Thần Bảng", Hạ Lị Lị thầm cắn răng, tuyệt đối không thể để Bùi Hướng Dương quay về quê.
Sau khi họ kết hôn, cả đời này Bùi Hướng Dương đừng hòng rời khỏi cô ta nửa bước.
Nghĩ vậy, Hạ Lị Lị lại lấy từ trong túi ra hai vạn nữa.
"Mười vạn không có, bảy vạn, không thể nhiều hơn được nữa, một người phụ nữ như cô cả đời cũng không kiếm được."
Không kiếm được sao?
Bùi Hướng Dương, tên súc sinh đó, sau khi cưới Hạ Lị Lị cũng chỉ gửi tiền về nhà mấy tháng đầu, sau đó là đủ loại lý do để thoái thác.
Cô không chỉ phải nuôi con trai, mà còn phải nuôi em trai, em gái chồng.
Cô làm việc không quản ngày đêm để kiếm tiền, nuôi lợn, nuôi gà, nuôi vịt, không có việc đồng áng còn chạy vào thành phố bán sức lao động, coi mình như đàn ông, nuôi cả hai người đều đi học đại học.