TN90: Tôi Trọng Sinh Đổi Chồng Cũ Lấy Tám Căn Nhà

Chương 1.3: Trọng sinh ly hôn

"Các người trốn trong căn nhà tồi tàn này làm gì?"

Hạ Lị Lị trừng đôi mắt đã kẻ eyeliner, kéo Bùi Hướng Dương về phía mình, ôm lấy cánh tay hắn, ánh mắt đề phòng nhưng kiêu ngạo nhìn Bạch Trân Châu.

Lúc nãy nhìn thấy Bạch Trân Châu, cô ta đã cảm thấy người đàn bà nông thôn này đẹp quá mức, giờ cô khóc càng đẹp như hoa lê trong mưa.

Tuy nhiên, sau khi liếc qua đôi tay bẩn thỉu cùng đôi chân đầy bùn của đối phương, ánh mắt cô ta lại đầy vẻ khinh miệt.

Một phụ nữ nông thôn mà thôi, ngoài khuôn mặt xinh đẹp thì còn gì?

Không có học thức, không có tiền, không có quyền, đối với đàn ông muốn tiến thân như Bùi Hướng Dương, cô hoàn toàn vô dụng.

Không đáng lo ngại.

Bùi Hướng Dương sợ đắc tội Hạ Lị Lị, vội dỗ dành: "Không làm gì cả, anh đang thuyết phục cô ấy mà.

Phụ nữ nông thôn này không từng trải, cả trái tim đều dành cho đàn ông.

Hơn nữa cô ấy còn sinh cho anh một đứa con trai, nếu ly hôn thì cô ấy sẽ khó tìm được người khác, nên không chịu, đang làm ầm lên đó."

Bạch Trân Châu lạnh lùng cười thầm, nhưng không phủ nhận.

Cô nhớ năm đó Hạ Lị Lị để tống khứ cô, đã đưa cho cô một số tiền.

Chỉ là lúc đó cô thực sự quá ngốc, bị Bùi Hướng Dương lừa gạt đến choáng váng, số tiền đó cuối cùng cũng vào túi Bùi Hướng Dương, cô không nhận được một xu nào.

Quả nhiên, Hạ Lị Lị nhìn cô với vẻ không kiên nhẫn:

"Cô muốn thế nào mới đồng ý ly hôn? Tôi cho cô tiền được không?"

Nói rồi cô ta lấy từ túi xách một xấp tiền mệnh giá 100 tệ.

Lúc này công nhân bình thường một tháng chỉ kiếm được hai, ba trăm tệ, nhìn độ dày đó, ước chừng có hai vạn, quả thực là một khoản lớn.

Bạch Trân Châu thậm chí không thèm nhìn, cố nén buồn nôn, làm ra vẻ đau khổ tột cùng.

"Anh ấy là cha của con trai tôi, tôi không đồng ý ly hôn."

Bùi Hướng Dương đứng bên cạnh, thấy cô như vậy, mắt lại trợn trừng.

Người phụ nữ này yêu hắn biết bao, một người phụ nữ nông thôn, nhìn thấy nhiều tiền như vậy mà mắt cũng không chớp, đây chắc chắn là tình yêu chân thành.

Thấy người đàn ông của mình nhìn chằm chằm vào người phụ nữ khác, Hạ Lị Lị gần như nổi điên.

Cô ta không quan tâm ai là vợ ai là bồ nhí, chỉ biết Bùi Hướng Dương là đàn ông cô ta nhắm trúng, không ai được phép cướp.

"Anh ra ngoài." Hạ Lị Lị đẩy Bùi Hướng Dương ra ngoài, "cạch" một tiếng đóng cửa lại.

Bạch Trân Châu từ từ thẳng lưng.

Không có gã đàn ông phiền phức, mới có thể bán hắn với giá tốt.

Hạ Lị Lị cũng không phải người dây dưa, lại lấy ra từ túi xách một xấp tiền mệnh giá 100 tệ.

"Ba vạn, miễn là cô đồng ý ly hôn, số tiền này coi như bồi thường của chúng tôi cho cô."

Bồi thường ư?

Không, đây không phải tiền bồi thường, đây là tiền cô bán tên súc sinh.

Cô đáng được nhận.

"Ba vạn? Không đủ." Bạch Trân Châu lắc đầu.

Mắt Hạ Lị Lị sáng lên.

Cô ta không sợ Bạch Trân Châu đòi tiền, chỉ sợ cô không đòi tiền mà chỉ muốn người.

Cô ta vội hỏi: "Cô muốn bao nhiêu?"

Bạch Trân Châu: "Còn phải xem Bùi Hướng Dương đáng giá bao nhiêu trong lòng cô."