Chờ Chút! Để Tôi Dùng Acc Clone Nói Chuyện Với Các Người

Chương 13

Nửa tiếng sau, Amuro Tooru mở cửa phòng ngủ. Akiyama Kanau đã rời phòng tắm, chuyển sang nhà bếp. Thấy anh, cậu gật đầu: “Chào buổi sáng, Bourbon. Thử bữa sáng tôi làm không?”

Cậu chưa thay đồ, vẫn mặc áo tắm trắng. Làn da trắng muốt gần như hòa lẫn với áo, càng làm nổi bật đôi mắt đỏ kỳ lạ. Mái tóc nâu sô-cô-la ướt sũng, nhỏ nước. Cậu quấn khăn lên đầu, trông hơi lôi thôi.

“Cậu không nói là không biết nấu ăn sao?” Amuro Tooru nghi ngờ.

“Nhưng tối qua tôi thấy anh làm thế nào, nên thử làm theo. Nếm thử không?”

Akiyama Kanau bưng bát mì udon lên bàn.

Ăn mì udon vào sáng sớm thì hơi kỳ, Amuro Tooru nghĩ. Nhưng xét về hình thức, bát mì trông có vẻ ngon.

Akiyama Kanau nhìn anh đầy mong đợi – dù Amuro Tooru nhận ra đó là ánh mắt chờ mong, nhưng với đôi mắt đỏ nguy hiểm của cậu, trông giống như đe dọa: Không thử là chết với tôi.

Amuro Tooru cầm đũa, nếm một miếng. Hương vị y hệt tay nghề của anh.

“Cũng được.” Anh không thể tự chê mình. Thực ra “cũng được” đã là đánh giá thấp. Nếu chưa từng nấu ăn, lần đầu làm được thế này có thể coi là thiên phú.

Amuro Tooru hơi nghi ngờ Akiyama Kanau nói dối. Nhưng nói dối về chuyện nấu ăn thì chẳng có lý do gì.

Mặt khác, nếu ngay cả chuyện nhỏ nhặt này cũng nói dối, tâm cơ của người này quá thâm sâu.

“Cảm ơn lời khen. So với anh thì còn kém xa.” Má Akiyama Kanau ửng hồng giữa những nốt tàn nhang nhạt.

Hoàn toàn không còn dáng vẻ sát nhân không chớp mắt như lần gặp đầu tiên.

Trong lúc ăn, tóc Akiyama Kanau vẫn nhỏ nước. Cậu vuốt vài lần, thấy không hiệu quả, cau mày nhìn Amuro Tooru.

Amuro Tooru dời mắt, không động lòng.

Muốn anh lau tóc giúp? Mơ đi.

Đúng là lạnh lùng, sắt đá, Bourbon ạ.

Akiyama Kanau thở dài, tự lấy khăn trên đầu quấn chặt tóc, trông như người Ả Rập chính gốc.

Amuro Tooru bất đắc dĩ nhếch mép.

Ăn sáng xong, Amuro Tooru phải đến quán cà phê Poirot làm việc. Akiyama Kanau cũng định đi cùng.

Dù hàng rào tâm lý của thành viên tổ chức dày như tường thành, muốn bước vào lòng họ không thể vội vàng, nhưng cũng không thể bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để xây dựng tình cảm.

Akiyama Kanau và Amuro Tooru đến Poirot cùng nhau.

Khi cả hai bước vào, Enomoto Azusa giật mình, suýt làm rơi bình nước.

Chàng trai mặc áo hoodie đen kịp thời đỡ lấy, giọng dịu như gió ấm: “Cẩn thận nhé.”

Enomoto Azusa đỏ mặt, ngây ngô gật đầu.

Amuro Tooru giải thích rằng Akiyama Kanau chỉ tạm thời đến Poirot vì không có chỗ đi. Enomoto Azusa thở phào, thì thầm: “Hù chết tôi rồi, cứ tưởng tôi sắp mất việc.”

Amuro Tooru bất đắc dĩ: “Sao thế? Nghĩ gì mà ra chuyện đó?”

Enomoto Azusa nghiêm túc: “Có anh và cậu ấy ở đây, nếu tôi không nhanh chân chạy, chắc chắn sẽ bị đám nữ sinh giận dữ nuốt chửng.”

Amuro Tooru bật cười.

“Nhưng đây là lần đầu tôi thấy bạn của anh Amuro đấy?”

“Hử?”

Enomoto Azusa ngượng ngùng cười: “Vì anh Amuro lúc nào cũng một mình, đôi khi tôi thấy anh cô đơn. Có bạn thật tuyệt.”

Amuro Tooru nhìn Akiyama Kanau, đang thoải mái ngồi cạnh cửa sổ. Cậu ngả người trên ghế sofa, như con mèo không xương, phơi mình dưới nắng. Ánh sáng dường như làm tan chảy mái tóc nâu sô-cô-la hơi rối, tỏa ra hương ngọt ngào.

Anh lạnh lùng: “Không đâu.”

Không cô đơn, và cậu ta cũng không phải bạn anh.

Enomoto Azusa nói đúng một điều: Akiyama Kanau rất được nữ sinh yêu yêu thích. Đến bốn, năm giờ chiều, khi các nữ sinh tan hoạt động câu lạc bộ, quán Poirot đông khách hơn hẳn.

Hầu hết các cô gái đều thì thầm bàn tán về chàng trai ngủ cạnh cửa sổ.

Chú mèo “trấn quán” của Poirot, Đại úy, nằm trên bàn trước mặt cậu.

Một người một mèo, trong ánh hoàng hôn dần tắt, hơi thở nhịp nhàng như sóng biển.

“Thật đẹp, chỉ nhìn thôi đã thấy lòng nhẹ nhàng.” Enomoto Azusa cảm thán.

Amuro Tooru gọi Akiyama Kanau dậy, nhờ cậu phụ giúp. Poirot hôm nay đông quá, chỉ anh và Enomoto Azusa không xoay xở nổi.

Nếu cứ để “biển hiệu sống” này ngồi cạnh cửa sổ thu hút khách, e là quán sẽ nổ tung.

Thực ra Akiyama Kanau không ngủ – cậu chẳng cần ngủ – chỉ là không khí Poirot quá dễ chịu, cậu thả lỏng, nghỉ ngơi một lúc.

Lời hứa tìm việc trong ba ngày với Bourbon vốn là kế hoãn binh, nhưng Akiyama Kanau nhận ra sự cảnh giác của anh ta đáng sợ đến mức nào. Chẳng biết anh ta từng trải qua gì, cứ như chú chim sẵn sàng bay mất bất cứ lúc nào.