Mặt trời vừa lên, sương mù vẫn còn lảng vảng trên mái ngói rêu phong thì Mộ Dung đã thức dậy. Nàng buộc tóc cao, khoác áo vải thô, tay xách ấm trà, tay kia kéo chiếc xe gỗ nhỏ được cải biến thành quầy bán hàng. Đầu xe có treo một tấm biển tre giản dị ghi ba chữ: Trà Mộ Dung.
Chợ Tây nằm ở đầu trấn, không lớn nhưng náo nhiệt, người bán kẻ mua chen chúc từ tờ mờ sáng đến tận xế chiều. Nàng chọn một góc gần gốc hòe già, nắng vừa đủ chiếu xuống, không quá chói chang cũng chẳng quá âm u.
Khi những người bán hàng khác còn đang bận bày rau, bày cá, thì Mộ Dung đã nhóm bếp củi nhỏ, hâm nóng ấm trà sẵn. Trong lúc nước sôi lục bục, nàng trải lên mặt bàn một tấm vải sạch, đặt lên đó ba chiếc chén men lam nhỏ, còn tự tay viết tấm bảng con: Nếm thử miễn phí – không ngon không lấy tiền.
"Trà mà cũng cho nếm thử?" Một bà lão bán bánh lá ngó sang, ngạc nhiên.
Mộ Dung mỉm cười: “Trà tốt không sợ người thử, một ngụm thơm môi, ba ngày còn nhớ.”
Lời nói nhẹ nhàng mà rắn rỏi khiến vài người tò mò ghé lại. Nàng không vội chào mời, chỉ rót trà ra chén, khẽ đẩy tới trước.
“Thử xem đi ạ, không lấy tiền đâu.”
Một ông lão mặt mày nghiêm nghị nhấp môi, rồi bất giác gật đầu: “Thơm thật, vị thanh, hậu ngọt... Đây là trà gì?”
Mộ Dung đáp: “Trà sơn đỉnh, hái lúc sương còn đọng, ướp bằng hoa nhài mới nở. Một cân chỉ có ba lạng là loại tốt nhất.”
Câu nói vừa dứt, ánh mắt vài người liền sáng lên.
Chẳng mấy chốc, trước quầy của nàng đã có năm bảy người tụ lại. Mỗi người một chén, nhấp môi, trò chuyện. Mộ Dung không quảng cáo ầm ĩ, chỉ để trà tự mình cất tiếng. Ai hỏi, nàng đều kiên nhẫn giải thích cách chọn lá, cách ủ, cả cách pha sao cho thơm nhất.
Tới trưa, nàng đã bán hết phân nửa túi trà mang theo.
Bà lão bán bánh lá len lén nhìn, không nhịn được hỏi: “Này cô nương, sao lại nghĩ ra cách cho nếm thử? Trước giờ chợ này đâu ai làm thế.”
Mộ Dung lau tay, mỉm cười: “Bán đồ ăn mà không cho nếm, chẳng khác nào kể chuyện mà không cho nghe. Trà tốt không sợ người uống, người thật không sợ lưỡi đời.”
Câu ấy, sau này được người ta truyền tai nhau khắp chợ Tây.
Đến xế chiều, khi mặt trời bắt đầu khuất sau rặng tre, có một cỗ xe ngựa dừng lại phía xa. Người bên trong chỉ khẽ vén rèm, liếc nhìn nàng một chút, rồi ra hiệu cho phu xe quay đi. Mộ Dung không hề hay biết, vẫn ung dung rót chén trà cuối cùng cho một tiểu cô nương ăn vận giản dị.
“Cô nương, ngày mai còn bán không?” Tiểu cô nương hỏi, ánh mắt trong veo.
Mộ Dung gật đầu: “Ngày nào cũng có. Nếu hết trà, sẽ pha nước cho ngươi ngồi chơi.”
Cô bé cười toe, để lại một đồng tiền đồng rồi chạy đi. Nàng nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy khuất dần, trong lòng ấm áp như vị trà sót lại nơi đầu lưỡi.
Hôm nay, nàng không chỉ bán được trà, mà còn bán được lòng tin.