Trời nắng chang chang, chợ huyện hôm ấy đông nghịt. Từ Mộ Dung chen chân giữa dòng người, tay ôm rổ lá trà mới hái, định tìm một góc chợ hỏi thuê để bán thử. Chưa kịp đặt rổ xuống, một tiếng cười khẩy vang lên bên tai:
“Loại trà hạ phẩm thế này, cũng đòi bán giữa chợ lớn?”
Nàng quay phắt lại. Trước mặt là một nam tử áo gấm, vóc người cao ráo, mắt phượng hẹp dài ánh lên tia trêu chọc. Nhìn bộ dạng không nói cũng biết được, hạng công tử bột sống sung sướиɠ nhưng thích đi phá người khác. Khóe môi hắn nhếch nhẹ, kiêu ngạo đến mức khiến người ta ngứa tay.
Dân quanh đó rì rầm: “Là Dương công tử đó, con trai trưởng của Dương phủ chuyên buôn hương liệu, nổi tiếng giàu có… nhưng cũng ngạo mạn vô cùng.”
Từ Mộ Dung nhìn hắn, không tỏ vẻ sợ hãi mà chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Cho hỏi ngài quen ta sao?”
Dương An mắt liếc dọc, cười khẩy: “Không quen! Nhưng trà mà cô bán chẳng khác gì lá khô, bày giữa chợ chẳng làm ô uế nơi này à?”
Mộ Dung nhìn hắn, ánh mắt bình thản:"Trước khi trà của ta kịp làm ô uế nơi này, thì cái miệng thối của công tử đây là làm điều đó trước rồi."
"Cô..."
"Sao? Ta nói sai?"
"Cô có biết nhà ta cũng buôn trà không hả? Trà nhà ta khác xa thứ trà tầm thường này." Dương An gắt gỏng nói.
Nàng đặt rổ trà xuống, phủi tay: “Ta không biết trà ngài uống mỗi ngày được tưới bằng nước thánh hay pha bằng nước mưa đầu mùa, nhưng loại lá này được ta chọn từng cọng, hái lúc mặt trời chưa ló, phơi đúng ba ngày, sao đúng bảy lần. Thứ ngài khinh thường, là tâm huyết của ta.”
Dương An nhướng mày, định nói gì đó, nhưng nàng không cho hắn cơ hội.
“Còn nữa,” nàng nhấn giọng, “người thật sự cao quý sẽ không lấy việc hạ thấp kẻ khác làm trò tiêu khiển. Nếu công tử rảnh đến mức xen vào chuyện bán trà của người ta, chi bằng về nhà học lại cách tôn trọng người khác.”
Chợ bỗng yên ắng. Mấy bà lão gần đó khẽ gật đầu hài lòng.
Dương An cười nửa miệng, nhưng trong mắt ánh lên chút hứng thú lạ thường. Hắn khẽ nói: “Khẩu khí cũng không tệ. Ta sẽ chờ xem, trà của ngươi có gì hay ho. Nữ nhân miệng lưỡi chua ngoa.”
Hắn rảo bước đi, nhưng rõ ràng không phải thất bại, mà như vừa phát hiện món đồ chơi thú vị.
Từ Mộ Dung nhìn theo, hừ lạnh trong lòng: “Công tử gì mà vô duyên. Đời này ta ghét nhất hạng người tự cho mình là trời, không xem ai ra gì.”
Nàng không biết, cuộc chạm trán bất đắc dĩ này… là khởi đầu cho một sợi dây rối ren mà trời cao cố tình buộc lấy nàng.