Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Phu Quân Hắc Liên Hoa

Chương 12

“Nữ nhi đã ghi nhớ, lần sau sẽ không vậy nữa.” Ôn Tuyết Yểu khẽ nói.

“Lần sau, lần sau, lần nào con cũng đẩy sang lần sau, nhưng lần sau ra ngoài vẫn chỉ mang theo một hai người, để phụ thân làm sao yên tâm được đây?” Ôn tướng thở dài.

“Tứ muội ra ngoài cũng vậy mà, làm dáng quá cũng không hay.” Ôn Tuyết Yểu mỉm cười nhạt, nhìn Ôn tướng: “Phụ thân đừng khuyên nữa, người ngoài nhìn thấy khác biệt giữa nữ nhi và tứ muội, còn tưởng Ôn phủ nhà ta thiên vị trưởng nữ, khắt khe với thứ nữ, truyền ra ngoài cũng không tốt cho thanh danh của phụ thân.”

Ôn tướng lập tức trừng mắt: “Phụ thân còn sợ mấy lời đồn vô căn cứ đó sao!” Nhưng ông vừa nói xong, đã nhận ra ý của Tuyết Yểu không chỉ đơn giản thế.

Ông liếc nhìn tứ nha đầu nãy giờ im lặng đứng sau cùng, trong lòng lại thở dài.

Tuyết Yểu là có gai trong lòng, đang giận dỗi với ông đây.

Giữa phụ thân và nữ nhi giờ đã có khoảng cách, xét cho cùng cũng là lỗi của ông…

Một lúc không nói gì, xung quanh chìm vào tĩnh lặng.

Một hồi lâu, Ôn Tuyết Yểu xoay người, quay lưng về phía mọi người, thấp giọng nói: “Phụ thân đã thăm nữ nhi rồi thì sớm về nghỉ ngơi đi. Tứ muội cũng vậy, hôm nay nữ nhi không tiện tiếp đón.”

“Tuyết Yểu…”

“Phụ thân, nữ nhi mệt rồi.”

Nghe vậy, Ôn tướng lúng túng đứng dậy, do dự mấy lần, cuối cùng vẫn lặng lẽ rời đi.

Ngoài phòng, Ôn tướng nhìn Ôn Sơ Vân lặng lẽ đi theo, thở dài: “Đại tỷ con không thích con, nhưng con cũng phải học cách lấy lòng con bé chứ. Con xem, tổ mẫu bên kia con cũng không hầu hạ, đại ca con cũng chẳng thấy thư từ qua lại, đại tỷ con đây cũng ít lui tới, chẳng lẽ con định sau này tùy tiện gả đi, rồi cắt đứt quan hệ với Ôn phủ sao?”

Thấy mắt Ôn Sơ Vân rơm rớm lệ, Ôn tướng siết chặt nắm tay, cuối cùng dịu giọng, không nỡ trách: “Đừng khóc, phụ thân cũng không phải trách con, chuyện năm đó con cũng vô tội, chỉ là đã vào Ôn phủ rồi, con phải học cách hòa nhập. Tuyết Yểu là do phụ thân nhìn lớn lên, con bé mềm lòng, nếu con thật lòng đối xử tốt, con bé sẽ không chèn ép con đâu.”

“Phụ thân… nữ nhi cũng không phải chưa từng thử gần gũi đại tỷ, chỉ là đại tỷ thật sự không thích nữ nhi.” Ôn Sơ Vân cắn môi, nước mắt chưa kịp khô trên má: “Nữ nhi biết thân phận mình khó xử, chuyện gì cũng dè dặt, sợ chạm vào điểm yếu của đại tỷ. Đại tỷ mặc màu hoà nhã, nữ nhi không dám hoa hoè; đại tỷ không thích dự hội thơ, hội đua ngựa, nữ nhi cũng không dám ra ngoài xuất đầu lộ diện… đâu dám lộ tài, chỉ sợ lỡ tay bị nói là cướp hào quang của đại tỷ.”

Ôn tướng nghe vậy sắc mặt dần trầm xuống: “Phụ thân chỉ bảo con đối xử tốt, đâu có bảo con hèn nhún thế này.”

Nghĩ đến chuyện Tuyết Yểu nãy giờ ngay cả thể diện cũng không cho ông, Ôn tướng khoát tay: “Thôi đi, là con chịu ấm ức rồi.”

Ôn Sơ Vân cúi đầu, dịu giọng: “Chỉ cần giúp được phụ thân một chút, nữ nhi không thấy ấm ức, chỉ tiếc bản thân năng lực nhỏ bé, không giúp phụ thân giải ưu được.”

“Ây, chuyện này cũng không trách con.” Ôn tướng nhớ lại lúc nãy nàng nhắc đến hội thơ, hội đua ngựa, lại nhìn nữ nhi trước mắt ngoan ngoãn khiêm nhường, thầm nghĩ đứa thứ nữ này vẫn biết chừng mực, chẳng qua là theo ông chịu khổ, bị Tuyết Yểu ghét lây.

“Vài hôm nữa, đại phu nhân nhà Thượng thư bộ Lại sẽ mở hội đua ngựa nhân dịp mừng thọ, nếu đại tỷ con không chịu đi, con cứ tự mình đi chơi cho khuây khỏa.”