Thế nên, khi Tiểu Thử đi mời đại phu, nàng quên dặn một câu không cần báo cho phụ thân.
Kết quả là, khi Tiểu Thử quay về, đi sau đại phu còn có một đoàn người đông nghịt.
Ôn Tuyết Yểu mệt mỏi khẽ nâng mí mắt, đảo mắt nhìn quanh: phụ thân, quản gia, bà vυ' bên cạnh tổ mẫu, và cả người muội muội nhìn qua còn yếu đuối đáng thương hơn cả người đang bệnh là nàng.
Lông mi khẽ run, nàng thu lại ánh mắt, khẽ nói: “Chỉ là chút bệnh nhỏ, lại kinh động đến phụ thân rồi.”
Ôn tướng ngăn nàng đang định xoay người xuống giường hành lễ: “Đã bệnh rồi thì cứ nằm yên đó.”
Dứt lời, ông tránh ra một bên, nhường chỗ cho đại phu bắt mạch: “Lý đại phu, mau xem giúp tiểu nữ, sao bỗng nhiên bệnh thành thế này.”
Lý đại phu đặt hộp thuốc lên bàn nhỏ, lấy gối mạch kê dưới cổ tay Ôn Tuyết Yểu.
“Da khô, ho không ngừng, tay chân lạnh giá, đây là nhiễm phong hàn, cần dùng thuốc ôn nhiệt để bổ. Ta kê một phương thuốc trừ phong hàn, gồm đương quy, sinh khương, cam thảo, đại táo… thêm nhân sâm, sắc thuốc trong một canh giờ rồi uống là được.”
Lý đại phu viết xong phương thuốc, Ôn tướng cầm lên xem, lập tức sai quản gia và Tiểu Thử đi bốc thuốc.
“Hai người các ngươi đi xe ngựa nhanh chóng rồi về, đừng để lỡ việc.” Ôn tướng giục giã, như chợt nhớ ra điều gì, ông vỗ mạnh trán, quay sang nhìn Ôn Tuyết Yểu: “Đúng rồi, chỗ tổ mẫu con còn cất một củ nhân sâm trăm năm, vừa hay mang đến bồi bổ cho con.”
Nói rồi, ông quay đầu đi tìm bà vυ'.
Bà vυ' là người thân tín bên cạnh lão phu nhân, nếu không cũng chẳng yên tâm sai bà đến đây khi chất nữ (cháu gái) bệnh.
Bà vυ' hiểu ý, lão phu nhân cưng Ôn Tuyết Yểu nhất nhà, đừng nói một củ nhân sâm, dù là sao trên trời, trăng dưới nước, chỉ cần nàng thích, lão phu nhân cũng hận không thể hái xuống cho nàng.
Bà lập tức đáp: “Vâng, lão nô sẽ đi bẩm lão phu nhân, lấy nhân sâm cho tam tiểu thư sắc thuốc.”
“Khoan đã.” Ôn Tuyết Yểu sốt ruột, nghiêng người ho dữ dội.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nàng khẽ nói: “Bà vυ' chờ một chút.”
“Tam tiểu thư còn dặn dò gì?” Bà vυ' nhìn nàng, ánh mắt lộ vẻ xót xa.
Ôn Tuyết Yểu lắc đầu: “Củ nhân sâm đó là phụ thân tặng tổ mẫu nhân dịp thọ lục tuần, nữ nhi sao có thể dùng được.”
“Lúc này con còn quan tâm mấy chuyện đó làm gì, phụ thân sau này lại tìm củ tốt hơn tặng tổ mẫu là được.” Ôn tướng nói.
Bà vυ' cũng phụ họa: “Tiểu thư là lo cho lão phu nhân, nhưng phải biết nặng nhẹ, bây giờ tiểu thư bệnh nặng, một củ sâm dù quý mấy cũng không bằng sức khỏe tiểu thư đâu.”
Ôn Tuyết Yểu lòng mềm nhũn, chợt nhớ ra điều gì, khẽ giơ tay chỉ vào hộp son đỏ trên bàn: “Hôm nay phủ Ninh Quốc Công vừa khéo đưa tới một củ nhân sâm, nữ nhi thấy tuổi đời cũng không kém củ tổ mẫu cất giữ, chi bằng cứ dùng tạm trước.”
Dù sao lễ hôm nay nàng cũng đã nhận, hôm khác đích thân sang Ninh phủ bái tạ, gửi lễ đáp lại là được.
Đại phu xem qua không có gì dị nghị, Ôn tướng liền sai người mang đi sắc thuốc.
Đợi trong phòng yên tĩnh trở lại, Ôn tướng mới ngồi bên giường hỏi: “Hôm nay Ninh gia tới sao?”
Ôn Tuyết Yểu kể chuyện hôm qua đi chùa Bồ Đề, lúc về xe ngựa hỏng giữa sườn núi, lại gặp mưa lớn.
Chỉ là, nàng cố ý giấu đoạn Ninh Hành không muốn cho nàng đi nhờ xe.
Ôn tướng nghe xong chau mày: “Ta đã nói bao lần, mỗi lần ra ngoài phải mang nhiều nô tỳ tùy tùng, con cứ không nghe. Lần này còn may gặp được xe ngựa Ninh phủ đưa về, nếu không thì sao?”