Nhưng người này thực chất chỉ đang giả heo ăn thịt hổ. Anh là thành viên của một tổ chức nào đó, bản thân cũng chẳng phải loại tốt lành gì, hơn nữa còn là kẻ dẫn dắt cho màn chơi đầu tiên. Chính anh đã cố tình dẫn dụ đám hay bắt nạt mình tìm đến ngôi nhà gỗ, nơi ẩn náu của kẻ săn người quái dị.
Mục đích là muốn mượn tay boss thợ săn để hành hạ đám bắt nạt kia cho hả dạ.
Tịch Thanh thở dài.
Trên khung thông tin của cậu ghi rõ: Một bia đỡ đạn vừa tự đại vừa đáng thương lại ngu ngốc, thường bị người khác dụ dỗ vài câu là xông lên trước làm bia đỡ đạn, toàn bị người ta sai đi làm chuyện xấu. Bảo cậu cải tà quy chính thì cậu lại cứ thích làm ngược lại, rõ ràng không có thực lực nhưng rất liều lĩnh, vừa mới vào khu không người chưa bao lâu đã chết vì đi lạc vào căn nhà gỗ tồi tàn của kẻ săn người quái dị, kích hoạt phải boss nhỏ.
Mấy hôm trước Tịch Thanh đã thử tách đoàn về thẳng nhà, nhưng đều thất bại.
Cậu muốn quay về thì phải có xe, nhưng khổ nỗi xe nào cũng đủ người, trừ phi những người thừa trên chiếc xe đó chịu đi cùng cậu về, hoặc chịu chen chúc sang xe khác.
Chẳng ai đồng ý cả.
Còn chuyện không đi xe mà cuốc bộ về thì đám bạn xấu của Tịch Thanh càng không chịu. Bình thường chơi bời thì thôi, chứ không thể để người ta xảy ra chuyện thật được.
Huống hồ lần này, chính là bọn họ đã lôi Tịch Thanh đi cùng. Nếu Tịch Thanh thật sự xảy ra chuyện, đám người lớn nhà họ Tịch cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.
Cuối cùng mọi người đành hẹn Tịch Thanh cứ đi theo cả đoàn trước, đợi đến trạm nghỉ tiếp theo sẽ liên lạc trực thăng đến đón cậu về.
Ở trạm nghỉ tiếp theo có điện thoại vệ tinh do người đi trước để lại, có thể dùng để liên lạc ra bên ngoài.
Tịch Thanh chỉ đành đồng ý trước.
Cậu biết rất ít về bộ phim truyền hình này, chỉ biết là phim theo đuổi thể loại kinh dị hardcore kinh điển, không có dị năng ma quỷ gì hết, các nhân vật hễ lời nói không hợp là lập tức động thủ.
Kể từ lúc chính thức tiến vào khu không người, cứ mỗi lần xe dừng là cả đội vệ sĩ lại xuống xe vào vị trí canh gác.
Tịch Thanh càng thêm bất an.
Đến cả đám lính đánh thuê dày dạn kinh nghiệm còn phải kiêng dè nơi này, vậy mà những du khách không chút khả năng tự vệ khác vẫn cứ ngốc nghếch vui vẻ hớn hở, người không biết còn tưởng bọn họ đang tập thể đi công viên ấy chứ.