Khách quan mà nói, anh ta là một người xuất chúng và điển trai. Bất kỳ lúc nào cũng có thể tự tin bước lên truyền hình mà không cần chỉnh sửa sắc nét. Đối mặt với truyền thông khắt khe, vẫn giữ được phong thái bình thản. Đối với những chính khách khó nhằn, cũng luôn giành thế chủ động, chưa từng thất bại.
Anh sẽ chọn cô làm vợ sao?
Dụ Liên tự biết rõ bản thân – ngoài khuôn mặt này ra, cô chẳng có gì cả.
“Dụ Liên, trả lời anh một câu hỏi thôi mà khó vậy sao?” — Hàn Minh Hách cười nhạt, vẫn giữ vẻ ngạo mạn vốn có, nhưng Dụ Liên cảm nhận được, dường như tâm trạng anh không quá tệ.
Tại sao vậy?
Chẳng lẽ anh không hề tức giận khi vợ cũ mới ly hôn đã vội đem nhẫn cưới đi bán?
Tâm trí Dụ Liên rối loạn, cô bị ánh mắt sắc như dao của anh nhìn chằm chằm, mãi mới phản ứng lại được.
“Xin lỗi... Em từng gặp tai nạn xe... hiện tại không nhớ rõ gì cả...” — cô thấp giọng, gần như là một lời giải thích vụng về.
Câu trả lời ấy dường như không khiến anh bất ngờ. Lông mày hơi nhướng lên, anh nhếch môi cười:
“Không hổ là em… đến cả anh cũng quên được.”
“... Nếu biết người mua là anh, em sẽ không làm vậy.” — cô nhẹ nhàng nói thêm.
“Ý em là… nếu không phải là anh, có lẽ mười phút trước em đã giao nhẫn và nhận tiền rồi rời đi?” — Anh cười lạnh, giọng nói mang đầy sự giễu cợt.
Trước lời châm chọc của anh, Dụ Liên không phản kháng, chỉ cúi đầu nhận lấy.
“Anh lấy lý do thoái thác nghị sĩ trong buổi họp để chạy ra đây… dữ dội vậy làm gì?” — Cô dịu giọng, có chút oán trách — “Nếu không phải vì ly hôn, anh có khi chẳng chia cho em đồng nào, em cũng đâu rơi vào hoàn cảnh thế này.”
Giọng cô mềm mại, đầy ôn nhu, như thể vẫn xem anh là người từng yêu thương mình.
Hàng mi dài khẽ run, càng làm nổi bật gương mặt thuần khiết vốn đã đẹp. Mà chính vẻ đẹp ấy lại mang theo vài phần quyến rũ, vừa dịu dàng lại vừa lẳиɠ ɭơ.
Cặp tay mảnh khảnh, trắng trẻo, trên đó giờ đây không còn đeo gì cả. Hàn Minh Hách đưa tay nắm lấy bàn tay cô, định đeo lại chiếc nhẫn vào ngón áp út.
Dụ Liên giật tay lại theo phản xạ.
Hành động chống cự vô thức của cô khiến trong mắt anh thoáng qua một tia hứng thú, mà cô hoàn toàn không nhận ra.
“Không muốn đeo nữa?” — Anh hỏi.
“Chúng ta đã ly hôn rồi.” — Dụ Liên khẽ nhấn mạnh lại — “Đeo vào… không thích hợp.”
Hôm nay, cô đã tốn quá nhiều thời gian.
Dụ Liên nhìn xuống chiếc đồng hồ nhỏ trên cổ tay, kim đã chỉ hơn 7 giờ 20.
Cô thất thần. Nhưng ánh mắt ấy lại không lọt qua được tầm nhìn sắc bén của người đàn ông trước mặt.
Hàn Minh Hách khẽ nheo mắt, giọng lạnh lùng:
“Sao vậy? Có việc gì à?”
“Em còn một công việc làm thêm tối nay… Nếu còn không đi thì sẽ muộn mất.” — Giọng Dụ Liên nhẹ như nước — “Ly hôn rồi thì chuyện em bán nhẫn, anh còn muốn quản, giờ cả thời gian riêng tư của em cũng muốn kiểm soát luôn sao?”
Ánh mắt Hàn Minh Hách hơi hẹp lại, đang định mở lời thì điện thoại reo.
Anh nhận cuộc gọi, giọng nói trầm thấp, mang theo chất nam tính khiến người ta bất giác rung động:
“Ừm?”
Không khí trở nên hơi ngượng ngập.
Dụ Liên không có thói quen nghe lén chuyện riêng của người khác, nên lễ phép rời khỏi.
Bên ngoài, mưa đã tạnh.
Vừa ra khỏi cửa, Dụ Liên thấy chiếc Maybach màu đen bóng loáng lao đến từ phía xa, nước mưa bắn tung hai bên. Cô vội tránh sang bên, nhưng không ngờ va phải một người — đúng là Hàn Minh Hách.
“Cẩn thận một chút.” — Giọng anh mang theo ý trầm mặc sâu xa — “Anh cũng không muốn quản em đâu. Nhưng em thật sự quá phiền phức.”
Dụ Liên: “…”
Chiếc xe dừng lại. Tài xế bước xuống cung kính mở cửa.
Hàn Minh Hách bước lên xe không chút do dự, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu:
“Đi đâu? Anh đưa em qua đó.”
Giọng nói của anh thấp, thản nhiên, rồi như một quý ông, anh đưa tay ra.