Mất Trí Nhớ Xong, Tôi Bị Vây Giữa Một Đám Chồng Cũ Nguy Hiểm

Chương 7: Hàn Minh Hách

Chiếc nhẫn hình giọt nước, được bao quanh bởi hai viên kim cương cắt hình trái tim nhỏ, như những cánh hoa nở rộ, ánh sáng lấp lánh mộng ảo. Một thiết kế đậm chất cổ điển, dễ dàng nhận ra là hàng đặt riêng — nhân viên còn chẳng hiểu nổi tại sao cô lại bán thứ quý giá thế này.

“Chuyện này tôi không vội.” — Dụ Liên nói — “Nhưng có thể tạm ứng cho tôi một phần được không?”

“Vừa hay.” — Cô gái trả lại nhẫn cho Dụ Liên, ánh mắt có chút ẩn ý — “Anh ấy đang ở trong kia. Điều kiện duy nhất để mua chiếc nhẫn này là: muốn gặp cô một lần.”

Cô được dẫn tới trước cửa phòng tiếp khách.

Không biết bao lâu sau, một đôi giày da màu đen bước vào tầm mắt cô.

Người đàn ông khoác áo gió đen dài, bên trong là vest may đo ôm sát dáng người cao lớn. Một tay anh ta bỏ vào túi quần, đứng bất động hồi lâu. Trên cổ tay trái là chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn màu đen, ẩn hiện sau ống tay áo sơ mi.

Dưới lớp vải là cơ thể săn chắc, cơ bắp rõ ràng, thắt lưng gọn, vai rộng mông hẹp — tỉ lệ gần như hoàn hảo.

Anh ta rất cao, phải trên 1m85.

Hơi thở đầy nam tính như tràn ngập cả căn phòng.

Dụ Liên ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng ấy.

Đôi mắt anh sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, đuôi mắt dài và hẹp. Khi không cười thì ánh nhìn ấy lại trở nên sắc lạnh, mang theo vài phần kiêu bạc khiến người đối diện bất giác thấy áp lực. Môi anh rõ nét, nhưng hơi mỏng, cánh môi hơi cong lên khi nhìn thấy cô, nụ cười kia dù nhẹ cũng không giấu nổi khí thế cường quyền tỏa ra, ánh mắt sắc bén đến rợn người.

Dụ Liên cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt… nhưng nhất thời lại chẳng thể nhớ ra là ai.

Giọng anh trầm thấp, mang theo ý vị sâu xa:

“Mang đến rồi sao?”

Dụ Liên đưa chiếc nhẫn cho anh. Người đàn ông chỉ liếc qua, cười khẽ, âm thanh rất nhẹ nhưng lại khiến cô chẳng hiểu nổi anh đang cười gì.

Cô nhận ra một điều, anh có vẻ chẳng mấy quan tâm đến chiếc nhẫn, chỉ tùy tiện đánh giá vài lần, cổ họng khẽ chuyển động, rồi bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn cô:

“Đây là nhẫn cưới của em đúng không? Tại sao lại bán?”

“Em đã ly hôn rồi.” — Dụ Liên cụp mắt xuống. Cô sở hữu gương mặt đẹp thuần khiết, thoạt nhìn vừa thanh cao vừa mong manh khiến người đối diện phải mềm lòng.

Người đàn ông nhếch môi, bước gần về phía cô, giọng nói không giấu được mỉa mai:

“Từ khi nào em lại ghét anh đến thế, Dụ Liên?”

“Chúng ta mới ly hôn chưa đến hai tháng, vậy mà em đã sốt ruột muốn cắt đứt sạch sẽ với anh như thế sao?”

Dụ Liên đứng im, ánh mắt hơi khựng lại.

Người đàn ông cao hơn cô rất nhiều, từ trên cao nhìn xuống với khí thế không thể xem thường – vừa là quyền lực, vừa là tiền tài – tràn đầy sự áp đảo mà chẳng cần phô trương.

Lúc ấy cô như chợt nhớ ra điều gì.

Hơi thở khẽ ngừng lại.

Anh là Hàn Minh Hách – người được gọi là “cha trên danh nghĩa” của Hàn Tại Vũ.

Cũng chính là người đàn ông đáng lẽ phải xuất hiện tại hội nghị tối nay — người đang đứng gần như đỉnh cao quyền lực của giới chính trị.

Dụ Liên phải thừa nhận: cô đã bị sốc.

Cô từng đoán chồng cũ mình là người giàu có, nhưng trong suy nghĩ cũng chỉ tầm cỡ một đại cổ đông ngân hàng, nhà đầu tư tài ba hoặc một công tử con nhà thế lực... chưa bao giờ nghĩ người ấy lại là Hàn Minh Hách – người đứng đầu giới chính trị.

“Chiếc nhẫn này...” — Anh chậm rãi mở miệng — “Thật ra cũng không đẹp mấy. Không trách em muốn bán. Hay là anh mua cho em một chiếc mới, thế nào?”

Giọng anh không nhanh không chậm, mang theo chút đùa cợt khó hiểu.

Với Dụ Liên, Hàn Minh Hách là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.