Không để ý, ba người lớn đã trò chuyện rôm rả, đề tài cứ thế kéo dài sang cả chủ đề... hôn lễ tương lai.
“Vậy hai đứa nhỏ tính khi nào làm đám cưới? Làm theo kiểu gì nhỉ?” Lận Chiêu Dương hỏi.
“Chuyện đó thì bọn tôi cũng khó mà can thiệp được, giờ đám nhỏ đều nghĩ tụi mình là cổ hủ rồi, ai cũng có suy nghĩ riêng, cứ để tụi nó tự quyết đi.” Cố Thiên Sinh cười cười. Làm cha mẹ, chỉ cần con cái hạnh phúc là đủ.
“Cũng đúng.” Lận Chiêu Dương đồng tình, rồi lại hỏi: “Phải rồi, Nam Nam và Chi Bắc quen nhau bao lâu rồi?”
“Ha... ha ha...” Cố Thiên Sinh cười gượng vài tiếng, căn bản không dám đυ.ng đến chuyện hai đứa thật ra mới chỉ quen sơ sơ, liền vội vàng đẩy câu hỏi sang cho Cố Nam, để cô tự bịa.
“Để Nam Nam kể với anh thì hơn, trời ơi, tụi nhỏ giữ bí mật kỹ lắm.”
“Bọn con cùng ở trong một giới, cứ thế mà quen nhau rồi dần nảy sinh tình cảm thôi ạ.” Cố Nam thuận miệng dựng luôn một kịch bản, khéo léo né luôn mốc thời gian yêu đương cụ thể.
“Vậy à.” Lận Chiêu Dương cũng chỉ hỏi cho có, nghe xong đáp án thì cũng không truy cứu thêm.
Xét đến sức khỏe và tinh thần của ông, cuộc gọi video lần này không kéo dài quá lâu.
Lần đầu hai bên gia đình gặp mặt, tuy không gặp trực tiếp và vẫn có chút tình huống nho nhỏ, nhưng nhìn chung không khí rất vui vẻ, ấm áp.
Sau khi ăn tối với Lận Chiêu Dương xong, Cố Nam và Thẩm Chi Bắc mới lái xe quay về nhà họ Cố.
Vừa lên xe, Thẩm Chi Bắc liền hỏi: “Em làm sao mà biết mấy thói quen của tôi vậy?”
“Chị ở nhà tôi mấy ngày rồi, hai hôm đầu còn cố giả vờ tí, nhưng mấy hôm sau thì hoàn toàn buông thả rồi còn gì.” Cố Nam chẳng chút ngạc nhiên, thản nhiên đáp.
Hai người ở chung dưới một mái nhà mấy hôm, Cố Nam sớm đã thấy rõ bản chất thật của Thẩm Chi Bắc.
Như cô nói, mấy ngày đầu Chi Bắc còn cố gắng giữ hình tượng. Nhưng sau khi được mẹ và mommy của cô cưng chiều hơn cả con gái ruột, thì hoàn toàn sụp đổ phòng tuyến.
Đến giờ, bản chất thật chẳng liên quan gì đến vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất và điềm đạm của cô ấy nữa rồi.
Ví dụ như, chỉ cần có người chịu trò chuyện cùng chủ đề mình thích, thì lập tức mở chế độ “máy nói”, thao thao bất tuyệt.
Cô ấy có thể nói chuyện với mẹ cô suốt cả ngày, từ thiết kế trang sức đến dưỡng sinh làm đẹp, không chủ đề nào là không thể tám.
Rất thích trồng cây hoa cảnh, nhưng trồng cái gì chết cái đó, đến cả xương rồng cũng không chịu nổi sự “chăm sóc” của cô.
Thích ăn, nhưng lại có thể chất dễ tăng cân.
Chỉ cần ai khuyên một chút là lại muốn ăn, nhưng ăn rồi lại hối hận vì phải giữ dáng, cứ thế vật vã trong vòng lặp “đau khổ vì ăn – đau khổ vì kiêng”.
Về điểm này, Cố Nam sau khi phát hiện ra thì mỗi lần áp dụng đều cực kỳ hiệu quả, chưa từng thất bại.
Tuy mỗi lần trêu chọc đều kết thúc bằng ánh mắt lườm muốn gϊếŧ người của mẹ cô ấy, nhưng nhìn gương mặt xinh đẹp kia hiện lên biểu cảm “muốn ăn mà không dám ăn”, thật sự khiến người ta cảm thấy... thành tựu dâng trào.
“Vậy sao em biết chuyện nhà tôi trước kia? Em điều tra tôi à?” Thẩm Chi Bắc nghi ngờ hỏi.
“Không có...”
Cố Nam còn chưa nói xong thì đã bị ngắt lời.
“Tôi không cần biết em điều tra gia đình tôi vì lý do gì. Nhưng nếu em đã điều tra, vậy chắc cũng hiểu ba tôi quan trọng với tôi thế nào. Nếu em dám động đến ba tôi, hoặc thậm chí chỉ có cái ý định đó thôi, để tôi phát hiện được thì...”
Thẩm Chi Bắc ngừng lại vài giây, suy nghĩ một hồi rồi nghiêm túc nói tiếp: “Tôi sẽ méc mẹ với mommy!”
Cố Nam: !!!
Chị là học sinh tiểu học đấy à? Mà còn đi méc phụ huynh nữa hả?
---
Lời của tác giả:
Học sinh tiểu học Thẩm Chi Bắc: Chị sẽ méc phụ huynh đó! Méc phụ huynh! Méc phụ huynh!