“Vậy thì tốt... vậy thì tốt rồi...” Lận Chiêu Dương gạt nước mắt, cảm thấy cảm xúc mình hơi dao động, bèn lấy lọ thuốc trên đầu giường, uống hai viên rồi cười áy náy với Cố Nam.
“Chi Bắc đã kể với con, hoặc với người nhà con, về hoàn cảnh gia đình bên này chưa?”
“Với con thì cô ấy nói khá nhiều rồi, còn với gia đình con thì chỉ là sơ lược vài điều thôi ạ.” Cố Nam mỉm cười, nhẹ nhàng xoa dịu cảm xúc của ông.
“Vậy mà con bé kể với con hết rồi... Có lẽ nó thật sự rất thích con.” Lận Chiêu Dương thở dài cảm thán.
“Vì chuyện của ba với cha nó mà con bé luôn có bóng ma trong lòng. Nhưng làm cha mẹ, đâu ai muốn con cái mãi mắc kẹt trong quá khứ. Giờ có con ở bên cạnh nó, ba cũng yên tâm hơn nhiều.”
“Ba cứ yên tâm ạ. Con có công việc ổn định, không hút thuốc, chỉ uống rượu khi bắt buộc xã giao, có nhà có xe. Tuy nhỏ tuổi hơn Chi Bắc nhưng con là người đáng tin cậy.” Cố Nam bắt đầu giới thiệu qua tình hình của bản thân.
Lận Chiêu Dương nghe mà bật cười: “Con đang muốn nói, con là minh chứng sống ngược lại hoàn toàn với cha của Chi Bắc đúng không?”
“Đúng ạ!” Cố Nam không chút do dự.
“Vậy thì con còn một ưu điểm nữa khiến Chi Bắc thích.”
“Là gì ạ?”
“Là hài hước.” Lận Chiêu Dương bật cười sang sảng.
Trong nhà vệ sinh, Thẩm Chi Bắc vừa rửa trái cây vừa chú ý lắng nghe cuộc trò chuyện bên ngoài.
Dù bị tiếng nước che lấp phần nào, nhưng tràng cười sảng khoái ấy vẫn vang rõ vào tai cô.
Đã bao lâu rồi ba mới cười như vậy?
Cô bận rộn với phim trường suốt, cũng thật lâu rồi chưa ở bên ba được lâu...
Có lẽ, cô thật sự nên giảm bớt công việc lại, dành thời gian cho gia đình nhiều hơn.
Trong lúc Thẩm Chi Bắc còn đang miên man suy nghĩ trong nhà vệ sinh, Cố Nam cuối cùng cũng dẫn dắt câu chuyện đến mục đích chính của lần đến thăm này.
“Ba, thật ra lần này bọn con đến là vì có một chuyện rất quan trọng muốn báo với ba.” Giọng nói của Cố Nam lúc này đã nghiêm túc hẳn lên.
“Ồ? Chuyện gì vậy?” Lận Chiêu Dương thực ra ngay từ khi nghe Cố Nam gọi mình là “ba” thì trong lòng đã có linh cảm, giờ lại càng thêm mong chờ.
“Con với Chi Bắc định đi đăng ký kết hôn.”
“Vậy thì đúng là tin vui lớn rồi!” Gương mặt Lận Chiêu Dương rạng rỡ hẳn lên, nụ cười nở to trên môi.
“Ba, mẹ và mommy của con vốn dĩ muốn đích thân đến gặp ba, nhưng vì bệnh viện giới hạn số người nên không thể đi cùng. Hai mẹ con rất truyền thống, luôn nghĩ rằng trước khi con và Chi Bắc đăng ký kết hôn, nhất định phải gặp mặt ba một lần. Không thể đến trực tiếp, nên họ cũng muốn gọi video để trò chuyện với ba một chút.”
Nói đến đây, Cố Nam có hơi ngại ngùng: “Con với Chi Bắc quyết định sẽ làm lễ cưới sau một thời gian nữa.”
Nghe vậy, Lận Chiêu Dương ngược lại càng tươi cười hơn: “Vậy cũng hay. Nếu để sau một chút, biết đâu ba điều chỉnh sức khỏe kịp, còn có thể tham dự hôn lễ của hai đứa.”
“Thật vậy thì tốt quá rồi ạ!” Cố Nam rạng rỡ: “Nếu ba đến được, Chi Bắc chắc chắn sẽ vui lắm.”
Vừa nhắc tới Thẩm Chi Bắc, cô liền quay trở lại.
Tuy nãy giờ vẫn nghe ngóng bên ngoài, nhưng khi bưng khay trái cây vào, cô vẫn cố tình tỏ ra không biết gì: “Hai người nói chuyện gì mà vui thế?”
“Đang nói đến hôn lễ của hai đứa đó.” Lận Chiêu Dương đáp ngay.
“?” Thẩm Chi Bắc liếc sang Cố Nam với ánh mắt đầy dấu hỏi.
“Thì chẳng phải là đi đăng ký trước rồi tổ chức đám cưới sau à. Ba nghe vậy thì bảo muốn điều chỉnh sức khỏe để lúc đó có thể tham dự.” Cố Nam vừa cười vừa đưa một quả táo cho Lận Chiêu Dương: “Ba ăn táo đi ạ. Loại táo đỏ Phú Sĩ này là loại Chi Bắc thích nhất, không biết ba có thích không.”
“Ba thích.” Lận Chiêu Dương vui vẻ nhận lấy rồi cắn ngay một miếng.
Làm sao mà cô ấy biết rõ đến vậy chứ? Cho dù điều tra trước thì cũng đâu thể tỉ mỉ đến mức biết cả khẩu vị của ba?
Thẩm Chi Bắc trong lòng vẫn còn thắc mắc, nhưng thấy Cố Nam làm ba mình vui như vậy, cô cũng không khỏi thấy ấm lòng.
Đợi ăn xong quả táo, Lận Chiêu Dương đã sốt ruột muốn được gặp mẹ và mommy của Cố Nam.
Nhưng trước khi gọi video, ông nhất quyết đòi thay bộ đồ bệnh nhân, đổi sang bộ vest bảnh bao cho chỉnh tề.
Thấy ba mình vui vẻ như thế, Thẩm Chi Bắc tất nhiên là chiều theo ý ông.
Ba người lớn bên kia màn hình vừa gặp nhau, ngoài đoạn đầu giới thiệu, cả Cố Nam và Thẩm Chi Bắc đều không chen nổi vào câu nào.
Hai người trẻ thoải mái như được thả lỏng, mỗi người ngồi một góc, ai xử lý việc nấy, ai cầm điện thoại thì cầm điện thoại.