Cành Mai Trắng Trong Tuyết

Chương 4

Người bên trong không trả lời, chỉ nhìn y một hồi lâu, rồi nhẹ hỏi: “Nếu ta nói ta ở lại đây không phải vì làm ăn mà là vì một người, ngươi tin không?”

Y không nói gì, quay đầu về phía cửa sổ, tiếp tục nhìn cơn mưa tầm tã.

Thấy y không đáp, hắn lại nói tiếp: “Tiểu Ninh, ngươi nguyện theo ta không? Ta chuộc thân cho ngươi.”

Hạ Tiểu Ninh ngạc nhiên quay đầu lại, một cơn gió lạnh quét qua làm y thanh tỉnh.

Y cười nhạt: “Công tử… đừng đùa. Thế gian này không có ai vì một tiểu quan thấp hèn mà phá quy củ đâu.”

Người kia vẫn chăm chú: “Ta không đùa. Chỉ là… chưa đến lúc.”

Hạ Tiểu Ninh cảm thấy trong lòng có một chút rối loạn, nhưng y vẫn cố giữ vẻ bình thản, quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa lất phất rơi xuống mái ngói, hòa vào tiếng gió xào xạc.

“Ngươi nghĩ rằng một người như ta sẽ không có cơ hội sao?” Người kia bước tới, hắn cởi bỏ áo choàng ướt sũng, để lộ một thân hình vạm vỡ, khuôn mặt anh tuấn nhưng luôn mang theo một chút lạnh lùng, như thể không gì có thể làm thay đổi được quyết định của hắn.

Hạ Tiểu Ninh không nhìn hắn, nhưng ánh mắt y thoáng chốc hiện lên một tia suy tư. Y biết rõ về thân phận của mình, y chỉ là một tiểu quan, một người mà dù có cố gắng bao nhiêu cũng không thể vượt qua được cái xã hội đầy rẫy những quy củ nghiêm ngặt kia. Quan lại, vương gia, tướng quân… Tất cả bọn họ đều chỉ coi y như một công cụ, một món đồ để họ trút giận và sai bảo.

“Ta không thể đi với công tử.” Hạ Tiểu Ninh lên tiếng, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Người không hiểu đâu, công tử. Chỉ một lời nói của người có thể khiến ta mang tội vạ.”

Người kia im lặng một lúc lâu, rồi bước tới gần, đôi mắt như muốn xuyên qua lớp vỏ bọc lạnh lùng của y: “Vậy ngươi có thể để ta giúp ngươi không? Không phải giúp về mặt tiền bạc hay quyền lực, mà là giúp ngươi tìm lại chính mình. Ngươi có bao giờ tự hỏi vì sao mình lại phải cam chịu sống trong cảnh này không? Vì sao phải chịu đựng sự sỉ nhục chỉ vì thân phận của mình?”

Hạ Tiểu Ninh không thể trả lời ngay lập tức. Câu hỏi ấy như một gáo nước lạnh dội vào tâm hồn y, khiến y không thể tránh khỏi sự suy ngẫm. Y vẫn chưa bao giờ tự hỏi mình về điều này.

Từ khi vào đây, y chỉ biết nghe theo, sống qua từng ngày mà không dám mơ mộng, không dám hi vọng. Còn hắn, nam nhân này, lại đứng trước mặt y với những lời đề nghị dám phá vỡ quy củ mà cả xã hội này đã đặt ra.