Cành Mai Trắng Trong Tuyết

Chương 3

Kể từ đêm đó hắn ta không đến nữa.



Hạ Tiểu Ninh nổi danh vì vẻ dịu dàng và khí chất thanh cao hiếm có. Nhưng ít ai biết, phía sau vẻ ngoài đó là một trái tim tin vào những lời hứa đầu môi.

Hôm đó, y vẫn múa như mọi ngày.

Có một vị khách lạ xuất hiện, hắn mặc trang phục đơn giản, không đeo bất kỳ ngọc bội quyền quý nào.

Hắn bước vào không ồn ào, chỉ Im lặng ngồi góc khuất, ánh mắt sâu thẳm nhìn về khoảng không nơi Tiểu Ninh đang múa khúc “Thanh Vân Dạ Vũ”.

Điệu múa kết thúc, Hạ Tiểu Ninh vô tình bắt ánh mắt kia. Lạ thay, không có du͙© vọиɠ, không có ý muốn, chỉ có một nỗi lo cô đơn rất giống chính y.

Sau đêm đó, nam nhân kia lại trở lại nhiều lần. Hắn bỏ ra trăm lượng chỉ để y múa cho hắn xem. Hắn chưa bao giờ uống say, cũng chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gì quá đáng, chỉ yên tĩnh nghe đàn, nghe hát, trò chuyện, làm thơ…

“Ngươi không giống những người khác ở nơi này.” Hắn nói.

Tiểu Ninh đáp: “Còn công tử, cũng không giống khách làng chơi.”

Người bên cạnh cười: “Ta là thương nhân từ phương Bắc đến, tên là Hoàn… Hoàn Khang.”

Kể từ hôm nay, cái tên Hoàn Khang dần quen thuộc ở Hạ Tiểu Ninh. Y không biết người kia là Hoàng đế Hoàn Nhan Khang đang vi hành, chỉ thấy người này ôn nhu, có học thức, và luôn đối xử tốt với mình.

Dưới kinh thành phồn hoa náo nhiệt, bên trong tiếng đàn, họ trò chuyện về hoa đào đầu hạ, về kinh văn, về ước mơ, từng chút một, Hạ Tiểu Ninh bắt đầu tin rằng thế gian này vẫn còn là một người thật tâm với y, thấu hiểu y.

Y không biết, tình cảm mình đang trao đi là dành cho người đứng trên vạn người, là quân vương có thể hô mưa gọi gió… và cũng có thể hủy diệt một người chỉ bằng một ánh mắt.

Gặp gỡ ba tháng, tám lần. Hạ Tiểu Ninh từ dè dặt đến cười khi thấy người kia bước vào. Những lần trò chuyện đơn sơ giữa tiếng nhạc thanh lâu trở thành chút ánh sáng hiếm hoi trong chuỗi ngày chán mòn nơi phong trần của Hạ Tiểu Ninh.

Một đêm nọ, trời mưa tầm tầm, Hạ Tiểu Ninh không cần biểu diễn, vẫn ngồi một mình bên cửa sổ nghe tiếng mưa gõ lên mái ngói. Người kia lại đến, che ô, áo choàng ướt sũng, thế nhưng vẻ mặt vẫn ung dung.

“Công tử thật là một điều kỳ lạ.” Y cười nhẹ, lấy khăn lau tóc cho hắn

“Ngày mưa cũng đến. Có phải sợ ta quên mất người không?”

“Thương nhân không phải nên đi khắp nơi để làm ăn sao? Ta thấy công tử cứ mãi ở kinh thành này? Là có mối làm ăn chưa hoàn thành hay là…”