Livestream Đoán Mệnh: Tu Tiên Giả Độ Kiếp Ở Hiện Đại

Chương 2: 64 trang PPT

[Đã năm 2023 rồi, sao vẫn còn người cố tình sỉ nhục phụ nữ như vậy?]

[Sao hắn không bôi nhọ người khác, lại cố tình bôi nhọ cô? Cô không tự xem lại mình à? Mọi người thấy tôi bắt chước có giống không? /Đầu chó.GIF/]

[Thằng nhóc ở trên, lần sau chú ý một chút, đao của anh suýt chút nữa là không kìm lại được.]

Tang Nguyễn quan sát kỹ tướng mạo của Giản Ninh, ôn nhu nói: “Vận may của cô giảm rất nhanh, ngoài những chuyện cô kể ra, chắc hẳn tên nam sinh kia còn làm những chuyện quá đáng hơn với cô phải không?”

Giản Ninh nghe vậy, nước mắt càng rơi dữ dội hơn, cả người khóc đến sắp ngất đi.

Cô ấy có ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, rất có khí chất của một tiểu thư khuê các, giờ phút này khóc tới mức như hoa lê đẫm mưa, khiến cho những người xem livestream đau lòng không thôi.

[A! Tôi không đội trời chung với tên nam sinh đó!]

[Thỏ Thỏ đừng khóc nữa, kể cho streamer nghe đã xảy ra chuyện gì đi.]

[Đúng vậy, đúng vậy, streamer có thể biết trước tương lai, nhất định có thể giúp cô tìm ra cách giải quyết!]

[Đây thật sự không phải kịch bản sao…]

[Tôi cũng thấy giống, Giản Thỏ Thỏ như là đồng bọn của streamer vậy! Hôm qua sau khi cô ấy donate, streamer nhắc nhở cô ấy sắp gặp vận xui. Kết quả hôm nay liền xảy ra chuyện, giả quá.]

[Không sai, kịch bản của streamer quá giả!]

[Hả? Vậy thì diễn xuất của Thỏ Thỏ cũng quá đỉnh rồi, bỏ xa mấy diễn viên nổi tiếng ba con phố!]

[Người ở trên, đám tư bản xấu xa thì biết diễn xuất gì.]

Trong phòng livestream, cư dân mạng tranh cãi không ngớt.

Đa số người xem bán tín bán nghi, nhất thời không biết nên tin streamer hay nên tin những người xem đầy nghi ngờ.

Sau khi lướt qua những bình luận này, Giản Ninh vội vàng lau nước mắt, nức nở giải thích: “Không phải kịch bản, những gì tôi nói đều là sự thật!”

“Hắn còn làm một bài thuyết trình 64 trang, đăng lên tường tỏ tình của trường và trên mạng, dẫn dắt mọi người tấn công mạng tôi.”

Giản Ninh lớn tiếng kể ra nỗi uất ức trong lòng, đôi mắt đỏ ngầu, đủ để tưởng tượng ra sự phẫn nộ và ấm ức trong lòng cô ấy.

[Cái gì? Không phải đây là hot search hôm nay sao?]

[Nhân vật chính trong tin nóng không phải tự xưng là kẻ si tình, bạn gái nɠɵạı ŧìиɧ nhưng hắn vẫn không rời không bỏ sao?]

[Tôi cũng đọc rồi! Trong bài thuyết trình, mỗi mốc thời gian bạn gái nɠɵạı ŧìиɧ đều được ghi rõ ràng, bây giờ lại nói là giả?]

[Hắn còn nói trong lúc yêu đương đã chuyển cho bạn gái hơn mười vạn, còn công khai cả lịch sử chuyển khoản, cư dân mạng đều nói bạn gái hắn là kẻ đào mỏ.]

[Ôi trời ơi, tin nóng kinh thiên động địa! Thì ra Thỏ Thỏ là sinh viên trường XX bên cạnh chúng ta, tin này lan truyền khắp trường chúng tôi rồi!]

[Em trai tôi là sinh viên trường XX, hôm nay còn gửi ảnh bài đăng trên tường tỏ tình của trường cho tôi. Nó nói là quen nữ chính, ở trường tai tiếng rất tệ, rất lẳиɠ ɭơ. Nếu chuyện này là giả, xem tôi về nhà có đánh gãy chân thằng nhóc đó không! Còn hùa theo tin đồn thất thiệt!]

[Không có bằng chứng thì đừng nói, nam sinh đã công khai bài thuyết trình, bằng chứng rất đầy đủ. Thỏ Thỏ nói là giả, vậy cô có bằng chứng không?]

[Đúng vậy, đúng vậy, trong bài thuyết trình còn có cả ảnh chụp lịch sử trò chuyện trên Wechat, trong lịch sử trò chuyện, bạn gái của nam sinh kia rất lẳиɠ ɭơ, hắn còn nói người yêu của mình sống buông thả. Tài khoản Wechat của bạn gái hắn được xác thực bằng tên thật, chữ cuối cùng là “Ninh”, Giản Thỏ Thỏ không phải là Giản Ninh đấy chứ?]

[Bình tĩnh! Không phải Thỏ Thỏ nói hôm nay nam sinh đó mới tỏ tình với cô ấy sao, chuyện này chắc chắn có không ít người làm chứng. Nếu trước giờ chưa từng xác nhận quan hệ yêu đương, căn bản không thể nói Thỏ Thỏ nɠɵạı ŧìиɧ.]

[Vậy lịch sử chuyển khoản là sao? Con gái thời nay, chẳng lẽ không biết nhận tiền chuyển khoản là đồng nghĩa với việc xác định quan hệ nam nữ sao?]

[Không thể chỉ nghe lời nói của một phía, hông phải Thỏ Thỏ nói nam sinh đó nhà nghèo sao? Hắn lấy đâu ra hơn mười vạn để chuyển cho Thỏ Thỏ?]

[Nhà nghèo thì sao? Có thể là nam sinh vất vả làm thêm kiếm tiền.]

[Thỏ Thỏ, rốt cuộc cô có nhận tiền của nam sinh đó không?]

[Nếu thật sự có nhận thì trả lại cho người ta đi, nên xin lỗi thì xin lỗi.]

[Đừng nói mấy lời vô ích đó, Thỏ Thỏ, cô có bằng chứng không? Có thì mau đưa ra đi!]

[Không phải chứ, sao lại bắt nạn nhân phải tự chứng minh mình trong sạch?]

[Đúng vậy, bịa đặt thì chỉ cần một cái miệng, bác bỏ tin đồn thì chạy gãy chân, dựa vào cái gì chứ?!]

[Tôi tin Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ, tôi ủng hộ cô!]

[Báo cảnh sát bắt hắn, bắt hắn phải trả giá!]

Nhìn những bình luận dày đặc trên màn hình điện thoại, Giản Ninh chậm rãi kể lại toàn bộ sự việc liên quan đến cô ấy và nam sinh đã bôi nhọ cô trên mạng.

Hôm nay nam sin tỏ tình với cô ấy trước mặt mọi người tên là Lưu Chấn, là bạn học đại học của cô ấy.

Lưu Chấn đến từ vùng núi, gia đình nghèo khó, khi còn nhỏ gặp hỏa hoạn, toàn thân bị bỏng diện tích lớn.

Khuôn mặt càng không nỡ nhìn.

Không chỉ bị mù một mắt, trên mặt còn đầy sẹo lồi lõm, chân phải đi lại bất tiện.

Hắn luôn là một người mờ nhạt trong lớp, mái tóc dài che khuất con mắt bị hỏng, cả người hướng nội và u ám.

Các bạn học tuy không đến mức kỳ thị hắn, nhưng cũng không ai muốn chủ động làm quen, kết bạn với hắn.

Vì vậy, Lưu Chấn luôn lẻ loi một mình.

Trước giờ cô ấy và Lưu Chấn không hề có giao tình gì, thậm chí chưa từng nói chuyện riêng với nhau.

Nhưng khoảng một tháng trước, cô ấy phát hiện thái độ của Lưu Chấn đối với cô đột nhiên thay đổi.

Đó là trong tiết học của giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm rất nghiêm khắc, sinh viên học lớp của ông, trước khi vào học đều phải để điện thoại lên bục giảng.

Một khi bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện có người xem điện thoại trong giờ học, môn đó sẽ bị cho điểm 0.

Đồng hồ treo tường ở phía sau phòng học, hôm đó cô ấy bị đau bụng, bụng cứ sôi sùng sục rất khó chịu.

Vì vậy, cô ấy thường xuyên quay đầu lại nhìn thời gian, mong chờ tiết học này nhanh chóng kết thúc.

Khi cô ấy lại một lần nữa quay đầu lại nhìn đồng hồ, bỗng nhiên chạm phải ánh mắt của Lưu Chấn.

Cô ấy không thể nào diễn tả được ánh mắt của Lưu Chấn lúc đó, giống như một con thú dữ âm u, đột nhiên gặp được con mồi.

Nhìn chằm chằm đến mức da đầu cô ấy tê dại.

Điều khiến cô ấy sợ hãi hơn nữa là, Lưu Chấn lại nở một nụ cười mà cô ấy cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

Cô ấy vội vàng dời mắt, cả buổi học không dám quay đầu lại nhìn nữa.

Ban đầu cô ấy cứ nghĩ đó chỉ là một chuyện nhỏ bình thường.

Ai ngờ từ hôm đó trở đi, Lưu Chấn bắt đầu xuất hiện ở khắp mọi nơi cô ấy xuất hiện.

Đến nhà ăn ăn cơm, Lưu Chấn luôn ngồi ở bàn bên cạnh cô ấy.

Đến thư viện học bài, ngẩng đầu lên luôn có thể bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm của Lưu Chấn.

Đến sân vận động chạy bộ, Lưu Chấn cũng luôn tình cờ xuất hiện ở đó.

Điều khiến cô ấy sợ hãi nhất là, mỗi lần trên đường về ký túc xá, luôn có thể nhìn thấy Lưu Chấn chậm rãi đi theo phía sau mình.

Cứ như thể Lưu Chấn đã gắn thiết bị theo dõi trên người cô ấy, luôn có thể theo dõi nhất cử nhất động của cô ấy.