Huyền Quy Bói Toán, Cuộc Đời Lên Hương

Chương 7

Điểm chung của họ là ai đi qua cũng không khỏi liếc nhìn Hứa Quy vài cái. Dù sao thì người ngồi phơi nắng trong công viên thì nhiều nhưng vừa phơi nắng vừa có người vác máy quay phim theo thì quả là hiếm thấy.

Khán giả trong phòng livestream còn nghe thấy một thanh niên lẩm bẩm: “Gì đây? Nghệ thuật trừu tượng kiểu mới à?”

Cư dân mạng: ... Sao tự dưng thấy xấu hổ thế nhỉ?

Thế là vài khán giả qua đường cuối cùng còn sót lại cũng chạy nốt, chỉ còn lại vài người không tin vào mắt mình, ôm tâm lý “để xem cô còn giở trò gì được nữa” mà kiên trì bám trụ lại phòng livestream.

Còn PD của Hứa Quy, ban đầu còn cố gắng giữ tác phong chuyên nghiệp nhưng dần dần, anh ta từ ngồi bệt xuống đất chuyển sang đặt máy quay ở đó tự ghi hình, còn mình thì dựa đầu vào đâu đó ngủ thϊếp đi. Đúng lúc mặt trời sắp lặn, tiếng nói chuyện đột nhiên vang lên từ phía xa.

“... Con nghĩ kỹ lại xem nào, con chắc chắn là đã vứt cái túi vào thùng rác bên này à?” Giọng một người phụ nữ vừa lo lắng vừa tức giận vang lên, ngay sau đó, một bóng người lớn và một bóng người nhỏ xuất hiện trước mặt Hứa Quy.

Đó dường như là hai mẹ con. Người mẹ mặt mày tái mét vì lo lắng, còn cậu con trai thì mặt mày mếu máo, nước mắt lưng tròng.

Khi đến gần, cậu bé chỉ vào thùng rác mà Hứa Quy đã lục trước đó: “Con... con vứt vào đây ạ...”

Người phụ nữ vội vàng bước tới thùng rác: “Mình đã lục mấy cái thùng rác rồi đấy! Lần này mà không tìm thấy cái túi đó nữa, về nhà xem bố con có đánh chết con không!”

Phòng livestream của Hứa Quy đã yên ắng quá lâu, nhiều người treo máy đến mức quên mất mình đang xem gì. Nghe thấy tiếng động, tất cả lập tức nhao nhao: [Có chuyện gì thế? Cho tôi hóng với, cho tôi hóng với!]

Cùng lúc đó, Hứa Quy đang phơi nắng cuối cùng cũng tỉnh lại.

Cô mơ màng mở mắt. Dưới góc quay cận cảnh của camera, khoé mắt cô hình như còn vương chút ghèn. Khán giả thấy cảnh này không khỏi tức tối, có người mắng: [Con nhỏ này chắc chắn vừa ngủ dậy! Nói cách khác, nó ngủ ở đây cả ngày trời ư? Có chuyện vô lý vậy sao?]

Hứa Quy ngáp một cái, nhìn người phụ nữ đang xắn tay áo chuẩn bị lục thùng rác, cô cầm chiếc túi đặt bên cạnh lên, giọng còn hơi ngái ngủ: “Chị ơi, có phải chị đang tìm chiếc túi này không?”

Người phụ nữ đang bước tới thùng rác, nghe tiếng gọi bất ngờ liền quay đầu lại. Khi nhìn thấy chiếc túi trên tay Hứa Quy, mắt chị ta trợn tròn. Ngay giây tiếp theo, chị ta ba chân bốn cẳng lao thẳng tới trước mặt Hứa Quy, ánh mắt dán chặt vào chiếc túi, hơi thở có phần gấp gáp.

“Cái này... cô tìm thấy nó ở đâu vậy?” Người phụ nữ hỏi.

Hứa Quy chỉ tay về phía thùng rác cách đó không xa: “Ở trong thùng rác kia ạ. Túi này là của chị đúng không?”

Nghe vậy, người phụ nữ hít một hơi thật sâu rồi mới từ từ thở ra. Chị ta ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Quy, như thể chân đã mềm nhũn ra. Cứ giữ nguyên tư thế đó vài giây, chị ta mới ngẩng đầu lên nhìn Hứa Quy, vẻ mặt tràn đầy biết ơn.

“Cảm ơn cô, chiếc túi này đúng là của tôi!” Chị ta nói.

Hứa Quy đưa chiếc túi cho chị ta: “Đây, của chị đây.”

Người phụ nữ vừa định đưa tay đón lấy thì một cánh tay khác đột nhiên chìa ra, giữ chặt chiếc túi. Hứa Quy ngơ ngác ngẩng đầu lên, hoá ra là PD của cô.

“Cô Hứa, làm sao cô chắc chắn lời người phụ nữ này nói là thật?” PD nghiêm mặt: “Nhỡ chị ta lừa cô thì sao?”

Hứa Quy: “Ờm, tôi nghĩ là... một chiếc túi rách nát thế này, ngoài chủ nhân của nó ra, chắc chẳng ai thèm muốn đâu nhỉ?”

PD bất giác cúi xuống nhìn chiếc túi mình đang giữ, cười gượng một tiếng: Hình như, có vẻ, có lẽ, chắc là vậy thật... Nhưng!

“Để cho chắc ăn, hay là chị cứ hỏi xem trong túi có những gì đi.” PD đề nghị.