Nguyên chủ mỗi ngày kiếm được 120 tệ nhưng tiền thuê chỗ ở cũng đúng 120 tệ. Nói cách khác, tiền lương mỗi ngày chỉ vừa đủ trả tiền nhà. Nếu công việc ở quán ăn không bao ăn, cô ấy sẽ không phải chi trả khoản ăn uống thì số tiền kiếm được hàng ngày còn không đủ chi phí ăn ở.
Còn hôm nay, Hứa Quy chỉ nhận được 80 tệ. Tính toán kỹ lưỡng mới thấy, số tiền này còn không đủ trả tiền nhà, thậm chí còn phải bù thêm ba mươi tệ vào. Nếu không kiếm thêm, tài sản của cô sắp thành số âm mất.
Nhận ra điều này, Hứa Quy chỉ biết câm nín: “...” Hoá ra ngày nào mình cũng phải bù tiền để đi làm sao?
“Thật ra ở gầm cầu cũng đâu có sao.” Hứa Quy lầm bầm. Dù gì thì tên cô cũng là Quy, rùa coi gầm cầu là nhà thì quá là chuyện bình thường rồi còn gì?
Hứa Quy thở dài, ngả người ra ghế, để mặc ánh nắng mặt trời chiếu rọi. Chuyện đã đến nước này, cứ phơi nắng trước đã. Vài phút sau, cô còn trở mình để nắng chiếu cả mặt sau cho đều.
PD và hơn 3000 khán giả trong phòng livestream cứ thế nhìn cô lật qua lật lại trên ghế như đang rán bánh. Ai nấy đều: “...”
“Hứa Quy.” PD không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Cô không đi làm kiếm tiền à? Tiền hôm nay cô kiếm được chắc không đủ trả tiền nhà đâu nhỉ? Nếu không đủ, tổ chương trình không nương tay đâu đấy. Chẳng lẽ cô muốn ngủ ngoài đường thật à?”
Hứa Quy đang lim dim phơi nắng, nghe vậy liền mở mắt, ngáp một cái, chậm rãi nói: “Anh nói có lý, đúng là tôi phải đi kiếm tiền rồi...” Nói xong cô lại thở dài, cảm thán từ tận đáy lòng: “Làm người phiền thật, còn phải tìm chỗ ở nữa chứ.”
Không như loài rùa bọn họ, cứ tìm nơi nào có nước là sống được. Nhưng con người thì không thể ngủ ngoài đường được. Sao cô lại biến thành người thế này nhỉ? Chẳng lẽ là do lão rùa Tam trưởng lão giở trò?
Hứa Quy ngồi thẳng dậy, nhìn quanh tứ phía, xác định phương hướng rồi quyết định đường đi.
“Vậy đi về phía nam đi. Tôi tính rồi, đó là hướng may mắn của tôi!” Cô nói: “Thiên cơ mách bảo, cứ đi về phía nam là tôi sẽ được hưởng lộc trời cho, kiếm bộn tiền mà không tốn sức!”
Cư dân mạng trong phòng livestream nghe cô nói vậy thì ngẩn người.
Thiên cơ? Còn muốn không làm mà hưởng, kiếm bộn tiền?
[Hiểu rồi, Hứa Quy trước kia chỉ ngốc thôi, giờ thì hoá điên luôn rồi. Nói năng điên khùng, còn mơ mộng chuyện không làm mà có ăn nữa chứ. Nếu có chuyện tốt thế thật thì tôi còn khổ sở ngồi đây làm việc làm gì?]
Cư dân mạng tỏ vẻ đã thông, kèm theo đó là những lời chế nhạo không chút khách khí.
Hứa Quy nói đi là đi, cô thực sự đi về hướng nam. Khoảng mười phút sau, cô dừng lại trước một thùng rác trong công viên, rồi trước sự chứng kiến của hàng nghìn người trong phòng livestream, cô bắt đầu... lục thùng rác.
Hàng nghìn khán giả trong phòng livestream của cô: ??? Hoá ra cái gọi là “hưởng lộc trời cho” chính là đi lục thùng rác công viên hả?
Hứa Quy mặc kệ mọi người đang bàn tán, cô lục lọi một hồi trong thùng rác, cuối cùng dựa vào trực giác, lôi ra một chiếc túi xách màu đen cũ nát.
Chiếc túi trông cực kỳ cũ kỹ, rõ ràng là đồ bỏ đi từ cả chục năm trước, da túi đã bong tróc, chỗ này một mảng, chỗ kia một mảng, loang lổ trông chẳng có chút giá trị nào. Thế nhưng, Hứa Quy lại tỏ vẻ như nhặt được bảo vật, ôm khư khư chiếc túi ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó.
Sau đó, mọi người lại thấy cô nhắm mắt dưới ống kính, mặt hướng về phía mặt trời, lại bắt đầu màn phơi nắng quen thuộc. Lần này, dù PD có nhắc thế nào, cô cũng không nhúc nhích, mắt nhắm nghiền như đã ngủ say.
PD: Bó tay, thật sự bó tay rồi.
Số ít khán giả còn sót lại trong phòng livestream của Hứa Quy lại càng ít đi. Ngoại trừ fan của hai nhà nào đó vẫn kiên trì ở lại để mắng chửi, những người khác đều đã bỏ đi hết. Cứ thế, Hứa Quy phơi nắng cho đến tận khi mặt trời lặn. Trong khoảng thời gian này, cũng có vài người qua lại, trong đó có cả người thu gom rác.