Bị Trúc Mã  Phát Hiện Là Người Thừa Kế Công Ty 18+

Chương 3

Chà...

Cái này mà gắn lên tiểu thụ trong truyện vừa đọc thì hợp phải biết.

Nếu buộc thêm dây, treo móc bạc, tùy tiện kéo một cái là da thịt trắng trẻo sẽ để lại những vết hồng như cánh đào, ai nhìn cũng phải liếc thêm lần nữa...

Nhưng mà tại sao bắt cậu phải đeo?

Khương Tảo cắn môi, dứt khoát từ chối:

“Không. Tôi không đeo.”

“À, đừng hiểu lầm.” Thích Nghị Nhiên xoay mặt thẻ ở dưới lại, đưa cho Khương Tảo xem phần logo và thông tin liên hệ bên trên:

“Đây là danh thϊếp của công ty mình.”

Khương Tảo: "?”

Vị thiên tài nào nghĩ ra kiểu danh thϊếp này vậy chứ.

Mật Thố Đường là thương hiệu đồ chơi cao cấp nổi tiếng trong nước, luôn theo đuổi triết lý “giải phóng cảm hứng tìиɧ ɖu͙©”, khuyến khích mọi người mạnh dạn chiều chuộng bản thân, loại bỏ định kiến truyền thống, từ chối cảm giác xấu hổ vì du͙© vọиɠ.

Hiện tại Khương Tảo đang là tổng giám đốc thực tập của chi nhánh Mật Thố Đường, chuyên phụ trách mảng sản phẩm dành cho cộng đồng đồng tính, thuộc một phân nhánh nhỏ, quy mô khiêm tốn.

Xin đặc biệt nhấn mạnh: công ty hoạt động hợp pháp, chính quy, được pháp luật công nhận và kiểm duyệt rõ ràng.

Chỉ là đang ở một đường đua khá “ngách” thôi.

Khương Tảo kéo nhẹ cổ áo, giải phóng một chút hơi nóng đang bốc lên.

Hai má cậu vẫn còn vương chút đỏ ửng vì kích động, mang đậm nét thiếu niên.

Cậu đứng đó, dáng người gầy mảnh, vóc dáng cao dong dỏng, trông rất sạch sẽ, cực kỳ lạc tông với bầu không khí trong bar.

Một đoạn guitar điện giòn giã xuyên qua không gian, ánh sáng chớp nháy quấn lấy tiếng va ly của ly rượu, dòng nhạc heavy metal nồng đặc như muốn bám dính vào tai.

“Mình bắt đầu luôn đi. Khu vực này cậu phụ trách, tôi qua bên kia.” Khương Tảo nói với Thích Nghị Nhiên.

Sau khi hai người phân công đơn giản, Khương Tảo đeo túi lên vai, rẽ sang khu vực khác.

Trong bar đông nghẹt người, nam nữ ngồi thành nhóm nhỏ ba bốn người, vừa lắc lư theo nhạc, vừa nâng ly trò chuyện.

Khương Tảo luồn lách qua đám đông, đến được một phòng nhỏ khác, nơi này yên tĩnh hơn một chút, phần lớn người đều đang ngồi chuyện trò.

Cậu quan sát xung quanh, thấy hầu như ai cũng đang nói chuyện hoặc chơi gì đó, chen vào giữa cuộc vui rõ ràng không hợp lý. Thế nên cậu ôm chiếc iPad, rón rén gõ nhẹ vào vai một chàng trai đang uống rượu một mình bên cạnh.

“Xin lỗi đã làm phiền. Cho hỏi, anh đi một mình sao?” Khương Tảo mở lời.

Người kia quay đầu lại. Gương mặt anh ta có phần nữ tính, lớp trang điểm rất đậm, trên đầu cài một chiếc bờm tai mèo, lông mi dài đến mức gần như chỉa thẳng lên trời. Trên người là chiếc áo thun bó sát.

Lúc này Khương Tảo mới để ý, phần trước ngực chiếc áo đó, là vải xuyên thấu.

Trong lòng Khương Tảo không nhịn được thở dài một câu: [Oá, cậu trai cay xé lưỡi.]

“Ai ui, darling à...” Cậu trai tai mèo liếc Khương Tảo từ trên xuống dưới, sau đó vểnh ngón út, cười tươi kéo cậu lại gần:

“Dù em rất dễ thương, nhưng không phải gu của chị nha...”

Vừa nói, anh ta đưa tay vuốt lên mặt Khương Tảo, đầu ngón tay trượt từ sau cổ đến môi, rồi khẽ nâng cằm cậu lên, cúi sát xuống thì thầm bên tai:

“Bọn mình đυ.ng hàng rồi đó cưng!”