Bị Trúc Mã  Phát Hiện Là Người Thừa Kế Công Ty 18+

Chương 2

“Yên tâm đi sếp, sếp tin em là không sai được. Không đâu thích hợp hơn chỗ này để làm hậu điều tra cho dự án của công ty mình đâu.” Thích Nghị Nhiên vỗ ngực đảm bảo:

“À đúng rồi, em mang đồ theo rồi.”

Vừa nói, Thích Nghị Nhiên vừa lấy từ trong túi ra một món đồ công nghệ hiện đại, hình dạng y hệt một quả chuối.

Bao bì bên ngoài đã bóc, lớp màng bọc bên trong vẫn chưa xé, nhìn tổng thể rất chỉnh chu.

“Đây là sản phẩm mới nhất bên mình vừa nghiên cứu xong, tên là Tiểu Tử Ma Siêu Cấp. Sạch sẽ, an toàn, tăng cường 1.5 lần, có ba chế độ rung, còn kèm cả chức năng làm ấm...”

“Dừng dừng dừng dừng dừng dừng!”

Khương Tảo lập tức nhào tới, đè tay Thích Nghị Nhiên xuống, ép món đồ kia trở lại trong túi.

“Cậu cậu cậu...” Hai vành tai Khương Tảo đỏ ửng, giọng run rẩy, nói cũng không tròn câu:

“Cậu sao lại móc ra ngay chỗ này cho tôi xem!”

Thích Nghị Nhiên: “Thì sao ạ.”

“...”

Khương Tảo nghẹn họng. Trong đầu xoay mòng mòng đủ thứ lời nhưng không biết phải phản ứng thế nào, gương mặt đỏ ửng vì máu dồn khó nói. Một lúc lâu sau mới cứng ngắc thốt ra một câu:

“Giữa chốn đông người, không hay.”

Thích Nghị Nhiên chớp mắt, vẻ mặt không hiểu gì.

“Nhưng mà sếp, cái này chẳng phải ngày nào cũng bày giữa sảnh công ty sao?”

“...”

“...”

“Với lại tụi mình đến đây không phải để khảo sát thị trường đồ chơi người lớn sao.”

“...”

... Phải ha.

Khương Tảo là một ông chủ.

Một ông chủ trẻ tuổi kế thừa lại công ty chuyên sản xuất đồ chơi người lớn.

Cậu học chuyên ngành Tâm lý học Ứng dụng ở đại học F, năm nay năm tư, sắp tốt nghiệp, cũng có nghĩa là sắp thất nghiệp, là một sinh viên đại học bình thường không có tài lẻ gì ngoài việc mê đọc tiểu thuyết đam mỹ kiểu "tiểu hoàng văn".

Vì điểm thực tập, cậu đã xoay xở khắp nơi xin việc. Kết quả là không công ty nào chịu tuyển sinh viên ngành tâm lý, cuối cùng, lại bị chính công ty nhà mình nhặt về.

Mà cũng lạ, lớn tướng rồi, Khương Tảo vẫn không hề biết nhà mình rốt cuộc làm gì.

Cho đến một hôm, cha mẹ gọi điện bảo về gấp, cậu mới lần đầu bước chân vào công ty gia đình.

Đập vào mắt là mấy món như roi da màu đỏ tím, vòng cổ choker gắn ngọc trai, đồ ngủ xuyên thấu chỉ che vừa một mảnh vải, đuôi mèo, tai cáo, găng tay gấu bông khổng lồ...

Ở giữa còn có một mô hình đồ chơi điện tử mini, vững vàng đong đưa trái phải, sinh lực bừng bừng.

Khương Tảo: “!”

Oh my god!

Không ai từng nói với cậu...

Hóa ra sản nghiệp nhà mình là công ty sản xuất đồ chơi người lớn lớn nhất cả nước.

...

“Sếp, cái này sếp có muốn đeo thử không.”

Nửa đêm đen đặc, khói nicotine và cồn trong bar xộc vào mắt, không khí xung quanh ngột ngạt nóng bức.

Thích Nghị Nhiên lục lọi trong túi một lúc, rồi lấy ra một cái vòng cổ đưa cho Khương Tảo. Dưới vòng có treo một miếng thẻ kim loại nhỏ.

Kiểu dáng bằng da, đường may tinh xảo, bên trong lót bông dày nhưng không cồng kềnh, thiết kế dạng “có để lại dấu nhưng không gây đau”.

Khương Tảo nhìn chăm chăm vào món đó hai giây, rồi hít mạnh một hơi.