Phổ Nữ Cũng Làm Người Ta Điên Cuồng

Chương 5

Hoắc Thiện Thiện vẫn chậm một bước. Vừa mới buông bát đũa xuống, mẹ cô đã đi đến. Thấy cô ngủ tới tận giờ này mới lò dò ra ăn cơm, bản năng của mẹ Hoắc lập tức trỗi dậy, bắt đầu lải nhải.

“Mỗi ngày đều ngủ nướng thế này, có chịu giúp mẹ được cái gì đâu!”

“Với lại, dạo gần đây con lại lén uống Coca, ăn que cay phải không? Ăn đồ cay một lần là mặt nổi mụn ngay, mẹ nói bao nhiêu lần rồi, đừng uống mấy loại nước có phẩm màu như Coca! Mụn có khỏi thì cũng để lại sẹo thôi!”

“À đúng rồi, dì Thu Hồng của con nói muốn giới thiệu cho con một mối. Ngày mai con đi lên huyện gặp cậu ta một chút...”

Hoắc Thiện Thiện thật sự không nhịn nổi nữa, lập tức ngắt lời mẹ:

“Mẹ! Bà nội con bảo con sang nhà bả bắt con gà mái già! Con phải ra ngoài rồi!”

Nói xong, cô như thể bị ma đuổi, cắm đầu cắm cổ chạy ra khỏi nhà.

Đến khi chạy được một đoạn xa khỏi nhà, bước chân cô mới chậm lại. Nhưng vẫn không yên tâm, cô quay đầu nhìn thử, chắc chắn mẹ không đuổi theo mới yên tâm lấy điện thoại và tai nghe từ túi yếm ra, định vừa đi vừa nghe nhạc, vừa qua nhà bà nội bắt gà.

Ba mẹ cô tuy đã về quê sống, nhưng mẹ cô và ông bà nội quan hệ không tốt lắm, nên dù cùng trong một thôn, cũng chẳng ở gần nhau.

Ba mẹ cô ở đầu thôn, thầu hai ngọn đồi trồng cây ăn quả, mở một nông trại du lịch, mấy ngày lễ tết buôn bán cũng khá tốt, nuôi sống cả nhà không thành vấn đề.

Còn ông bà nội ở cuối thôn, nuôi khá nhiều gà vịt, lại đào hai cái ao nuôi cá. Họ thường gọi cô sang lấy gà, vịt, cá về.

Thật ra trước đây còn nuôi cả heo, nhưng sau này không cho nuôi heo ở nhà nữa, vả lại ông bà nội cũng lớn tuổi rồi nên không làm nữa.

***

Khi Hoắc Thiện Thiện gần đến nhà ông bà nội thì điện thoại đột nhiên "ting" một tiếng, có tin nhắn.

Cô liếc nhìn màn hình, thấy là trung tâm chuyển phát nhanh báo có bưu kiện cần nhận ở trạm giao trong thôn.

Trạm giao chuyển phát nhanh vừa lúc ở gần nhà ông bà nội cô vì thế cô lập tức xoay người, đi thẳng tới trạm lấy hàng.

Nhận xong hàng, nhìn thông tin trên hộp hàng, cô nhận ra bộ thiết bị livestream mà mình đặt đã về đến.

Vì vừa quyết định chia tay với Bùi Hoài Viễn, cô sợ trong thời gian ngắn không kiếm được anh bạn trai mới nào vừa đẹp trai vừa hào phóng, nên quyết định tìm cách khác để kiếm tiền ở nhà.

Đúng lúc đó, cô thấy có bạn đại học đăng trong nhóm rằng livestream kiếm được lắm, thế là nổi hứng, đặt luôn thiết bị về để thử livestream chơi game.

Nhưng cô biết mình không xinh đẹp gì cho cam, lại còn hơi mũm mĩm nữa, nên đặt thêm một cái mặt nạ che nửa mặt để đỡ bị chê cười.

Đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, cô quyết định đem đống thiết bị này về nhà trước, rồi mới quay lại nhà ông bà bắt gà mái sau.

**

Khi Hoắc Thiện Thiện ôm cả đống hàng về tới nhà, mẹ cô và dì Thu Hồng vẫn đang ngồi trong phòng khách tám chuyện. Vừa thấy cô tay không bắt gà mà lại vác về cả đống đồ đặt online, mẹ cô lập tức không nhịn được, lại bắt đầu lải nhải:

“Không chịu đi kiếm tiền, suốt ngày ru rú trong nhà, lại còn đặt mua lắm đồ thế này. Mẹ thấy con tiêu tiền kiểu đó, sau này lấy gì mà sống...”

Hoắc Thiện Thiện chỉ còn cách giả bộ không nghe thấy, ôm đống hàng chuyển phát nhanh bước nhanh lên lầu hai về phòng mình.

Đóng cửa phòng xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm, lấy kéo ra bắt đầu khui từng thùng hàng một.

Khui xong hết, cô bắt đầu làm theo hướng dẫn để lắp ráp dàn thiết bị livestream.

Đợi đến khi trời ngoài cửa sổ đã tối sầm lại, cuối cùng cô cũng đã hoàn tất mọi thứ.

Cô cúi người nhặt hết giấy rác từ các thùng hàng dưới đất, cầm theo ra ngoài định mang đi đổ.

Vừa bước xuống tầng một, mẹ cô liền chặn lại, nắm tay cô, nói:

“Mẹ với dì Thu Hồng đã bàn xong rồi, ngày mai con sẽ đi lên huyện gặp cậu con trai mà dì Thu Hồng giới thiệu.”

“Mẹ!” Hoắc Thiện Thiện lập tức mở miệng phản đối. “Con không muốn đi xem mắt...”

Nhưng mẹ Hoắc đã đoán trước được điều cô định nói, liền nhanh miệng hơn:

“Con nhất định phải đi! Nếu con dám không đi, thì dọn ra khỏi nhà!”

Hoắc Thiện Thiện: “...”