Phổ Nữ Cũng Làm Người Ta Điên Cuồng

Chương 4

Bùi Hoài Viễn nghe thấy câu nói đó thì không nhịn được nhíu mày, dùng ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Cố Trì Uyên.

Cố Trì Uyên bị ánh mắt đó của Bùi Hoài Viễn nhìn, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một suy đoán chính bản thân anh cũng thấy buồn cười.

Anh nửa đùa nửa thật nhìn Bùi Hoài Viễn hỏi:

“Cái gì vậy trời? Ánh mắt đó là sao? Đừng nói là cậu tưởng tôi cố ý xúi cậu chia tay với bạn gái, là để giành bạn gái của cậu à?”

Bùi Hoài Viễn nghiêm túc gật đầu.

Cố Trì Uyên không ngờ Bùi Hoài Viễn lại thật sự gật đầu, sắc mặt lập tức đen lại:

“Bùi Hoài Viễn! Cậu có bệnh thật rồi đấy! Tôi coi cậu là anh em, mới có lòng tốt nghĩ cách giúp cậu, mà cậu lại nghi ngờ tôi như vậy!”

“Trên đời này thiếu gì con gái, chẳng lẽ tôi Cố Trì Uyên lại đi tranh giành một cô gái với anh em chí cốt của mình à?”

Bùi Hoài Viễn thấy anh ấy tức giận như thế thì cũng có chút chột dạ, vội vàng xin lỗi:

“Anh Uyên, xin lỗi thật đấy. Tại em quá để ý Thiện Thiện, sợ cô ấy bị người khác cướp mất.”

Dù sao thì đến bản thân mình còn chưa từng gặp Thiện Thiện ngoài đời, anh Uyên lại càng chưa thấy mặt, đương nhiên cũng không thể nào vì thích Thiện Thiện mà cố ý xúi mình chia tay. Nghĩ lại, đúng là mình suy diễn hơi quá.

Cố Trì Uyên nghe xin lỗi thì bớt giận một chút, nhưng vẫn không muốn để ý đến cái đầu óc lụy tình của Bùi Hoài Viễn.

Thế nhưng trong lòng anh lại bắt đầu sinh ra một loại tò mò mãnh liệt với cô bạn gái online tên là "Thiện Thiện" kia.

Anh muốn biết cô gái đó rốt cuộc là đẹp cỡ nào, mà có thể khiến một người lớn lên đã thấy đủ loại mỹ nữ như Bùi Hoài Viễn phải mê mệt như vậy.

***

Bùi Hoài Viễn vừa sạc điện thoại xong, bật máy lên là lập tức xem Thiện Thiện có trả lời tin nhắn của mình không.

Và khi thấy Thiện Thiện chuyển khoản 520 cho mình, anh phấn khích đến mức nhảy dựng cả lên trong phòng ngủ.

Cố Trì Uyên đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng đó: “...”

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là cái cô Thiện Thiện kia nhắn lại rồi.

Bùi Hoài Viễn phấn khởi cầm điện thoại, gõ một câu trong khung chat:

[Thiện Thiện, em đồng ý không chia tay với anh rồi đúng không?]

Lúc này Hoắc Thiện Thiện đang ăn trưa, vừa ăn vừa xem video review đồ ăn ngon.

Không còn cách nào khác, mẹ cô lo cô béo ảnh hưởng sức khoẻ, gần đây đang nghiêm khắc giám sát chuyện giảm cân, không cho ăn nhiều, cô chỉ có thể ăn bằng mắt qua video review đồ ăn.

Nhìn thấy có thông báo tin nhắn, cô cúi đầu nhìn một cái, thấy là tin nhắn của Bùi Hoài Viễn, liền suy nghĩ rồi trả lời:

[Vậy anh đừng ép em gặp mặt ngoài đời nữa, em sẽ tạm thời đồng ý không chia tay.]

Thật ra cô cũng không nỡ chia tay với Bùi Hoài Viễn, nhưng cô càng không muốn gặp mặt trực tiếp.

Bùi Hoài Viễn nhìn thấy tin nhắn ấy, do dự hồi lâu rồi mới trả lời lại:

[Thiện Thiện, vậy chừng nào mình gặp nhau ngoài đời đây?]

Lúc Thiện Thiện thấy tin nhắn này, trong lòng nghĩ là vĩnh viễn cũng không thể gặp mặt thì tốt biết mấy. Nhưng tin trả lời lại là:

[Chờ chút đã, bây giờ em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.]

Thấy câu trả lời đó, Bùi Hoài Viễn không khỏi có chút hụt hẫng.

Vì mỗi lần anh hỏi khi nào gặp mặt, Thiện Thiện đều không đưa ra thời gian cụ thể, luôn là “chờ chút”, “chưa chuẩn bị xong”…

Nhưng anh thật sự rất muốn được gặp cô, muốn đưa cô đi gặp bạn bè, gặp bố mẹ, thậm chí... muốn cưới cô.

Yêu qua mạng thật sự không có cảm giác an toàn. Cô ấy có thể chia tay với anh bất cứ lúc nào, có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Mà anh lại chẳng có cách nào giữ cô lại, chỉ cần cô xoá liên lạc, anh sẽ mãi mãi không tìm thấy cô nữa.

Hoắc Thiện Thiện trả lời tin nhắn xong, lập tức tắt màn hình điện thoại, úp ngược xuống bàn, động tác nhanh nhẹn ăn hết cơm trong bát.

Bởi vì khoé mắt cô vừa liếc thấy mẹ mình cùng dì Thu Hồng sống ở căn nhà bên cạnh đang từ ngoài sân đi vào.

Hiện tại trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, phải chạy về phòng càng nhanh càng tốt. Nếu cứ ngồi ngoài này thêm chút nữa, thể nào mẹ cô với dì Thu Hồng cũng lại bắt đầu giục cô ra ngoài xem mắt.

Từ sau khi tốt nghiệp đại học đến giờ, mẹ cô gần như lúc nào cũng sợ cô không gả được, nên mới liên tục thúc cô đi xem mắt.

Hồi còn chưa về quê sống, mẹ cô chỉ có thể gọi điện thoại thúc giục, mà cô thì dễ dàng lảng tránh bằng cách tắt điện thoại. Nhưng từ khi chuyển về quê ở cùng ba mẹ, mẹ cô ngoài hai tháng đầu còn giữ im lặng ra, thì từ đó đến giờ cứ luôn nhai đi nhai lại chuyện xem mắt, như thể sợ cô ế tới nơi.

Mẹ cô thường nói: “Con chỉ có mỗi cái ưu điểm là còn trẻ, nếu không tranh thủ lúc tuổi còn trẻ mà tìm lấy một người đàn ông tốt, đợi đến lúc lớn tuổi rồi, vừa béo vừa nghèo lại không có công việc ổn định, cả đời này đừng mơ có ai rước.”

Nhưng mà... Con gái thì nhất định phải gả đi à?