Vòng lặp lần này, họ đã thay đổi hướng đi nên không gặp phải Vương Trạch Dự và Đỗ Nhàn, vì vậy, Thân Hướng Diễn không thể biết là Coca là do Vương Trạch Dự lấy.
Nói như vậy chẳng phải khiến người khác nghi ngờ sao?
Tuy nhiên, họ đã đánh giá quá cao trí thông minh của Vương Trạch Dự rồi…
Vương Trạch Dự hoàn toàn không nhận ra sự bất thường trong câu nói của Thân Hướng Diễn, cậu ấy nhanh chóng cúi xuống, lấy hai chai Coca từ dưới gầm bàn lên.
“Vừa rồi tôi tiện tay để Coca xuống dưới, nào nào nào, ai thích uống Coca thì đặt cốc lên bàn, tôi sẽ rót đầy cho các cậu.”
Các bạn trong lớp lần lượt đặt cốc của mình lên chiếc bàn xoay ở trung tâm, Vương Trạch Dự lập tức đứng dậy bận rộn, Thân Hướng Diễn thì đứng bên cạnh giúp đỡ, đưa cốc cho cậu ấy.
Khổng Thư thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại thì thấy Đỗ Nhàn đang nhíu mày, Đỗ Nhàn luôn rất nhạy bén, nhìn biểu cảm trên mặt cô ấy thì có vẻ như đã nhận ra sự bất thường trong câu nói của Thân Hướng Diễn.
Khổng Thư vội vàng chuyển chủ đề, thu hút sự chú ý của cô ấy: “Đỗ Nhàn, hôm nay cậu đến đây như thế nào?”
Đỗ Nhàn hồi thần, cầm chiếc đũa trên bàn lên: “Bố mẹ tớ đi làm, tiện thể đưa tớ qua, còn cậu thì sao?”
Khổng Thư cười đáp: “Tớ đi bộ qua.”
“Đi bộ qua?” Đỗ Nhàn ngạc nhiên: “Trời nóng như thế này mà cậu lại đi bộ qua á? Dù nhà gần đến đâu thì cũng không nên tùy tiện như vậy…”
Nhà Khổng Thư khá gần Nhất Nhật Thực Phủ.
Nếu đi bộ, chậm nhất cũng chỉ mất mười lăm phút, nếu đi xe buýt cũng chỉ đi qua hai bến.
Khi còn học lớp mười, để Khổng Thư có thể yên tâm học tập, ba mẹ cô đã chuyển đến khu dân cư gần trường Trung học Nghi Xuyên nhất.
Suốt ba năm cấp ba, Khổng Thư không hề ở nội trú.
Cô vốn có một chiếc xe đạp nhưng vì để lâu không dùng, xích xe đã bị rỉ sét, cộng thêm việc hôm nay cô xuất phát trễ, không muốn chờ xe buýt nữa nên đã quyết định đi bộ.
Nếu không phải vì muốn trang điểm xinh đẹp để gặp Thân Hướng Diễn thì cô sẽ không trễ và cũng sẽ không gặp Thân Hướng Diễn, càng sẽ không phải gặp phải vòng lặp ác mộng đó.
Tóm lại, không cần biết có phải lỗi của Thân Hướng Diễn hay không, dù sao thì… Đều tại Thân Hướng Diễn!
Đột nhiên.
Điện thoại của Khổng Thư rung lên.
Cô lấy điện thoại ra xem.
Là nhắc nhở cô cài từ tối qua.
[Buổi họp lớp kết thúc, nhất định phải nói rõ với Thân Hướng Diễn, không được vừa nhìn thấy cậu ấy là lại ngượng, nếu không sẽ hối hận cả đời!!!]
[Thời gian cài đặt: 21:00 ngày 31 tháng 7.]
[Thời gian nhắc nhở: 13:30 ngày 1 tháng 8.]
Cô muốn hỏi rõ lý do tại sao Thân Hướng Diễn luôn cố tình lạnh nhạt với mình nên đã đặc biệt cài một nhắc nhở để tránh lúc gặp anh lại bị ngượng không dám nói.
Khổng Thư tắt nhắc nhở đi, úp điện thoại xuống mặt bàn.
“Đợi họp lớp xong, hai chúng ta đi dạo phố nhé?”
Đỗ Nhàn lại gần cô, hào hứng nói: “Lương làm thêm tháng trước của tớ vừa mới về, mời cậu uống cốc trà sữa đắt nhất.”
Đỗ Nhàn học chuyên ngành phiên dịch, ngoài giờ học cô ấy đi dịch một số tài liệu tiếng Anh đơn giản, mặc dù không kiếm được nhiều nhưng đối với cô ấy, đây là cơ hội để rèn luyện kỹ năng.
“Được thôi.” Khổng Thư không cần suy nghĩ đã đồng ý.
Ai lại đi từ chối một cốc trà sữa miễn phí chứ?
Tiền đề là cô có thể sống sót rời khỏi buổi họp lớp này.
“Thân Hướng Diễn, cậu học chuyên ngành gì thế?”
Lại một câu hỏi giống lần trước.
Lần trước, Khổng Thư vì chuyện vòng lặp mà tâm trạng không yên, không chú ý đến người hỏi câu này là ai, sau khi hồi thần, cô chỉ chú ý đến câu trả lời của Thân Hướng Diễn.
Lần này, cô đặc biệt để ý đến người hỏi.
Là Trần Thoại Thư.
Người được cả lớp công nhận là xinh đẹp nhất.
Cũng từng là tình địch trong lòng Khổng Thư.
“Thú y.”
Giống như lần trước, Thân Hướng Diễn trả lời câu hỏi của Trần Thoại Thư.
“Sau này cậu định làm bác sĩ ở bệnh viện thú y à?” Một bạn nam lên tiếng hỏi.
Thân Hướng Diễn nhướng mày, lặp lại chính xác câu trả lời lần trước.
“Làm bác sĩ thú y cũng tốt, mỗi ngày chỉ cần tiếp xúc với chó mèo.” Nói xong, ánh mắt anh dừng lại trên người Khổng Thư vài giây.
Chỉ là lần này, anh không nói ra câu châm biếm phía sau.
“Tớ thích mèo con lắm, thật ghen tị, nếu biết sớm thì năm đó điền nguyện vọng tớ cũng chọn chuyên ngành này.”
Giọng của Trần Thoại Thư rất nhẹ nhàng, cuối câu thường lên giọng, mang chút tinh nghịch, nghe như đang làm nũng.
Cô ta và Thân Hướng Diễn ngồi cùng bàn, giữa họ chỉ cách một người là Vương Trạch Dự, tóc dài màu nâu sẫm chảy xuống eo, hai bên tóc tết một bím nhỏ dài, buộc ở sau đầu bằng một chiếc nơ bướm màu đỏ gạch, mặc váy ngắn màu xám và áo sơ mi trắng, trông rất ngọt ngào, dễ mến.
Khổng Thư đưa tay sờ tóc mình.
Ba năm cấp ba, cô luôn để tóc ngắn ngang tai, trước trán là mái bằng vạn năm không đổi.
Cho đến năm nay, cô mới bắt đầu muốn để tóc dài.
Đáng tiếc tóc cô thật sự mọc quá chậm, nửa năm trôi qua, đuôi tóc mới chỉ vừa chạm đến vai…
Khổng Thư cho rằng, sự khác biệt lớn nhất giữa cô và Trần Thoại Thư không phải ở ngoại hình mà là ở tính cách.
Cô có thể thích thầm Thân Hướng Diễn suốt ba năm mà không để ai biết.
Nhưng Trần Thoại Thư lại dám công khai thể hiện tình cảm trước mặt cả lớp, vào Thất Tịch thì gửi sôcôla hình tim cho Thân Hướng Diễn, trong trận đấu bóng rổ thì đưa nước cho anh, thậm chí còn dám đối mặt với tất cả những người yêu thầm anh.
Trần Thoại Thư vì yêu mà không sợ.
Khổng Thư thì không làm được điều đó, đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa cô và Trần Thoại Thư.
Vì vậy, khi Thân Hướng Diễn từ chối cô với lý do “nhút nhát rụt rè”, trong lòng Khổng Thư ngoài sự buồn bã còn dâng lên một cảm giác tự ti vô cùng mạnh mẽ.
Cô không kìm được mà so sánh bản thân với Trần Thoại Thư.
So với Trần Thoại Thư thể hiện tình yêu một cách tự hào và lấn át, cô thật sự quá nhút nhát rụt rè rồi.
Ánh mắt thay đổi trong giây lát của Khổng Thư đã bị người duy nhất biết chuyện là Đỗ Nhàn nhìn thấy.
“Khổng Thư, cậu đi ra nhà vệ sinh với tớ nhé?”
Đỗ Nhàn kéo tay cô, không đợi cô phản ứng đã kéo cô đứng dậy.
Các bạn khác đều đang ăn uống, trò chuyện với nhau, không để ý đến hai người bọn họ.
Ngược lại, Vương Trạch Dự thấy Đỗ Nhàn đi ra ngoài liền châm chọc: “Đỗ Nhàn, lớn vậy rồi mà còn nắm tay nhau đi vệ sinh à?”
“Liên quan gì đến cậu?”
Đỗ Nhàn trừng mắt nhìn cậu ấy, kéo tay Khổng Thư rời khỏi phòng.
Nhà vệ sinh ở cuối hành lang, hai người bước đi chậm rãi, tay khoác tay.
Đỗ Nhàn ngoảnh lại nhìn một lần, thấy không có ai mới dám lên tiếng.
“Cậu còn thích Thân Hướng Diễn à?”
Khổng Thư vội lắc đầu phủ nhận: “Sao có thể?”
Đỗ Nhàn bán tín bán nghi: “Lúc nãy Trần Thoại Thư nói chuyện với Thân Hướng Diễn, sắc mặt cậu không ổn, cậu nghĩ tớ không nhìn ra à?”
Khổng Thư giải thích: “Lúc đó tớ đang nghĩ chuyện khác, hơn nữa khi bị Thân Hướng Diễn từ chối, tớ đã quyết định không thích cậu ấy nữa rồi, dù gì thì cũng phải giữ thể diện, nếu tớ cứ thích cậu ấy thì chẳng phải tự khiến mình không vui sao?”
Nói xong, Khổng Thư nhớ lại việc hôm nay cô có cảm giác rung động với Thân Hướng Diễn, không khỏi chột dạ mím môi.
Dù sao cũng đã bị sét đánh rồi, đánh thêm lần nữa cô cũng đành chấp nhận.
Đỗ Nhàn chậm rãi lắc đầu, tiếc nuối nói: “Ai mà biết được… Cái gọi là thích này đâu phải nói mình có thể kiểm soát là kiểm soát được…”
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, hai người quay lại phòng.
Khổng Thư nghĩ một lúc rồi nói với Đỗ Nhàn: “Cậu vào trước đi, tớ gọi điện cho ba mẹ.”
“Được, vậy tớ vào trước.” Đỗ Nhàn gật đầu rồi quay người bước vào phòng.
Khổng Thư đi đến cửa sổ tầng hai, ngoài trời mưa đã ngừng hẳn, mặt đất đọng lại những vũng nước phản chiếu cảnh vật trên bầu trời.
Cô chăm chú nhìn một vũng nước, nhất thời rơi vào trạng thái xuất thần.
Cô không cần gọi điện cho ba mẹ, chỉ muốn ở bên ngoài một lúc để giảm bớt cơ hội gặp Thân Hướng Diễn.
Nhìn một lúc, cô thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại ra xem giờ.
14:00.
Hai giờ tròn rồi.
Kể từ lần chết trước, đã nửa tiếng đã trôi qua.
Được sống thật tuyệt.
“Tại sao cậu không vào?”
Giọng của Thân Hướng Diễn đột nhiên vang lên đằng sau.