Không khí tạm thời im lặng trong hai giây.
Khổng Thư vội đứng thẳng người, thu lại cánh tay đang treo lơ lửng rồi đưa tay chỉnh lại mái tóc không hề rối.
Thân Hướng Diễn không hiểu gì: “Cậu… Không sao chứ?”
“Không sao.” Khổng Thư hơi hếch cằm, giả vờ bình tĩnh: “May mà tôi đứng vững.”
Đứng vững cái gì chứ, thói quen bỏ tay vào túi của Thân Hướng Diễn bao giờ mới sửa được?
“Tôi khuyên cậu vẫn nên cẩn thận một chút.” Giọng Thân Hướng Diễn không hề khách sáo.
“Muốn tôi cẩn thận thì tôi cẩn thận, sao phải nói khó nghe như thế?” Khổng Thư phản bác lại.
Lời nhắc nhở thiện ý cũng có thể bị Thân Hướng Diễn nói thành chua ngoa như vậy, thật là không ai sánh kịp.
Thân Hướng Diễn liếc nhìn cô rồi chuyển mắt sang phía hồ nhỏ trước mặt.
“Cậu đã bao giờ nghĩ rằng, trước khi điều kiện tử vong kích hoạt, nếu chẳng may cậu gặp phải tai nạn gì đó mà chết, vòng lặp này liệu có còn tiếp tục không?”
Thật là một câu hỏi sắc bén.
Khổng Thư bị hỏi đến ngẩn người, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, nếu Thân Hướng Diễn không nhắc đến, có lẽ cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
Sau một lúc lâu, cô mới chậm rãi lên tiếng: “Nhưng khả năng tôi gặp tai nạn chắc là rất nhỏ phải không…”
Nói xong, Khổng Thư lập tức tự phản bác lại lời mình.
Bây giờ mà nói về xác suất thì đúng là nực cười.
Thân Hướng Diễn bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, híp mắt lại, nhìn cô: “Hay là làm quả bất ngờ, cậu tự sát trước đi, có thể chúng ta sẽ thoát khỏi vòng lặp này đấy.”
Khổng Thư vội vàng ôm chặt lấy mình, lùi lại hai bước, tạo khoảng cách giữa hai người.
“Cậu có nghiêm túc không vậy? Nếu tôi chết thật không sống lại được nữa thì sao?”
Nhìn ánh mắt của Thân Hướng Diễn, có vẻ như một giây sau anh sẽ lập tức gϊếŧ cô để thoát khỏi vòng lặp.
Dù thế nào, Khổng Thư cũng sẽ không tự sát, cô biết mình không có can đảm làm chuyện đó.
Sau vài giây, vẻ mặt Thân Hướng Diễn trở lại như cũ, không nhanh không chậm nói: “Đùa thôi, cậu dễ bị lừa thế à, tải app chống lừa đảo chưa?”
Mặt mày Khổng Thư tối sầm: “Đùa vui lắm à?”
Thân Hướng Diễn: “Vui chứ.”
Khổng Thư nghẹn lời, không muốn tranh cãi với anh, liền vòng qua anh đi lên tầng hai.
Thân Hướng Diễn nhìn về phía tủ lạnh rồi đi theo Khổng Thư: “Trong tủ lạnh thiếu mất hai chai Coca, có vẻ như Vương Trạch Dự đã mang lên rồi.”
Khổng Thư lạnh nhạt đáp: “Ừ, lúc nãy vào cửa đã thấy rồi.”
Lên đến tầng hai, cửa phòng VIP kín mít nhưng tiếng ồn ào bên trong vẫn nghe rõ mồn một.
Đặc biệt là giọng cao vυ't của Vương Trạch Dự, rất dễ nhận ra, cậu ấy và Đỗ Nhàn ngồi cùng nhau thật sự như hai cái loa công suất lớn đặt đối diện nhau vậy.
Ồn ào, chói tai.
Khổng Thư đứng ở cửa, do dự vài giây.
Nếu nói Thân Hướng Diễn là người cuồng giao tiếp thì cô chính là người sợ giao tiếp.
Cô không muốn đột nhiên mở cửa, trở thành tâm điểm chú ý của các bạn học, điều đó khiến cô không có chỗ nào tránh né.
Nhưng cô cũng không muốn Thân Hướng Diễn nhận ra mình thiếu khả năng giao tiếp, vậy nên cô đành cắn răng mở cửa.
“Tôi hiểu tại sao mỗi lần lớp ồn ào, thầy chủ nhiệm lại bắt đầu xử lý Vương Trạch Dự trước rồi, giữa đống âm thanh hỗn loạn này mà cái giọng như vịt đực của cậu ta lại là rõ ràng nhất.”
Ở phía sau, Thân Hướng Diễn trực tiếp vượt qua cô, nắm lấy tay nắm cửa, mở cửa ra.
Cửa phòng VIP vừa mở ra, tất cả tiếng ồn ào lập tức im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cửa.
Khổng Thư rụt cổ lại, lặng lẽ dịch ra sau lưng Thân Hướng Diễn.
“Thân Hướng Diễn!”
Vương Trạch Dự luôn là người phản ứng nhanh nhất trong lớp, chưa kịp nhìn rõ mặt người đến, cậu ấy đã gọi tên đối phương.
“Thằng nhóc Thân Hướng Diễn này, dám đến muộn à!” Nói xong, Vương Trạch Dự chú ý thấy sau lưng Thân Hướng Diễn còn có một người.
Cậu ấy nghển cổ nhìn kỹ, thấy có chút quen quen, nhanh chóng tìm trong đầu rồi nhớ ra cô là bạn của Đỗ Nhàn, Khổng Thư.
“Không đúng, không đúng… Hai cậu, trai đơn gái chiếc, sao lại đến cùng nhau thế này?”
Bình thường Vương Trạch Dự ít khi đùa như vậy, nhưng nếu là Thân Hướng Diễn thì cậu ấy luôn tìm cơ hội trêu chọc.
Hại bạn hại bè, có thể hại thì cứ hại.
Khổng Thư biết mình không thể tránh được lần này, lặng lẽ thở dài rồi mỉm cười, thể hiện thái độ lịch sự.
“Im miệng đi, không biết dùng thành ngữ thì đừng nói bừa.”
Thân Hướng Diễn đi vào phòng VIP, vỗ vai Vương Trạch Dự: "Từ xa tôi đã nghe thấy cái giọng như vịt đực của cậu kêu rồi, cậu đang gọi hồn à?”
“Đang gọi cậu đấy! Tôi đợi cậu đợi đến hoa cũng tàn luôn rồi đây này, cậu nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi!” Vương Trạch Dự chỉ tay vào màn hình điện thoại, bất mãn vô cùng.
Trên màn hình là 13:27.
Cùng lúc đó, Đỗ Nhàn vui mừng vẫy tay gọi Khổng Thư, cô liền đi đến chỗ ngồi trống bên cạnh.
“Sao cậu lại đến cùng cậu ấy thế, đã vậy còn trễ như này nữa?” Đỗ Nhàn nhỏ giọng hỏi.
Khổng Thư suy nghĩ một lúc: “Ngoài trời mưa to, tớ tránh mưa một lúc rồi tình cờ gặp cậu ấy ở cửa.”
Cô liếc nhìn đồng hồ trên tay.
Chỉ còn ba phút nữa là đến thời gian tử vong lần trước.
Nếu điều kiện tử vong là vì dao động cảm xúc đối với Thân Hướng Diễn, cô không nhất thiết phải khiến bản thân rung động để kiểm chứng suy đoán của mình.
Chỉ cần cô giữ bình tĩnh, không tiếp xúc với Thân Hướng Diễn, không rung động, nếu có thể an toàn vượt qua thời gian này, chẳng phải đã gián tiếp chứng minh được suy đoán của mình sao?
Nghĩ đến đây, Khổng Thư không khỏi cảm thán mình thật thông minh.
Thế là cô bắt đầu niệm trong lòng: Tâm tĩnh thì linh, tâm lặng như nước, tâm không vướng mắc, tâm, tâm… Nam mô a di đà phật, thiện tai thiện tai, bần tăng từ Đông thổ…
“Hai người đến muộn, tự phạt ba cốc nhé!”
Vương Trạch Dự đã rót đầy bia vào cốc, chuẩn bị đưa cho hai người.
Khổng Thư vội vàng nói: “Tớ bị dị ứng với cồn, không uống được.”
Nói xong, cô nhìn về phía Thân Hướng Diễn với vẻ đắc ý.
Thân Hướng Diễn bị giành mất lời thoại, hơi ngẩn ra một chút.
“Vậy thì thôi.” Vương Trạch Dự bỏ qua Khổng Thư, quay sang nhìn Thân Hướng Diễn, nói: “Trước kia tôi thấy cậu từng uống rồi, chắc chắn không bị dị ứng, nào, cậu uống đi.”
Thân Hướng Diễn khinh bỉ đẩy ly bia ra: “Tôi vừa uống Cephalosporin.”
“Cậu cậu cậu…” Vương Trạch Dự tức đến mức nói lắp: “Cậu đừng có bịa đặt, đang yên đang lành uống Cephalosporin làm gì?”
“Viêm họng không được à?” Thân Hướng Diễn vô cùng hùng hồn.
Vương Trạch Dự cảm thấy mất hứng, đặt cốc bia xuống bàn, liếc Khổng Thư một cái rồi trợn mắt nhìn Thân Hướng Diễn.
“Hai cậu biết mình đến trễ nên cố ý bàn trước rồi đúng không? Một người dị ứng cồn, một người viêm họng uống Cephalosporin…”
Thân Hướng Diễn kéo Vương Trạch Dự ngồi xuống: “Uống bia làm gì, có ngon đâu, uống nước ngọt đi.”
Anh nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng chai Coca đâu, bèn hỏi: “Vương Trạch Dự, cậu để Coca ở đâu rồi?”
Hỏi xong, vẻ mặt Thân Hướng Diễn lập tức cứng lại, thấy sắc mặt Thân Hướng Diễn thay đổi, Khổng Thư cũng nhanh chóng phản ứng ra.
Thân Hướng Diễn lỡ lời rồi.