Nam Tang Ninh nhìn ông chú lương thiện trước mặt mà lắc đầu: “Cảm ơn chú nhưng tôi không nhận tiền miễn phí từ người khác, nếu chú muốn thì tôi sẽ bói cho chú một quẻ, bằng không tôi không lấy.”
“Ha ha ha, chú đây không có gì cần phải bói cả, như vậy đi, tiền này coi như tôi cho cô mượn nhé.”
Trương Kiến Huy cười ha ha, trực tiếp nhét tiền vào tay Nam Tang Ninh, nói là cho mượn nhưng cũng không có dự định bắt cô gái trả.
Nam Tang Ninh muốn trả tiền lại nhưng vừa mới nâng mắt lên nhìn, lông mày đã nhíu chặt lại.
“Chú, chú vẫn nên để tôi bói cho một quẻ đi, sư phụ của tôi đã nói không thể tùy tiện lấy đồ của người khác, nợ nhân quả không dễ trả!”
Thấy cô cố chấp muốn bói, Trương Kiến Huy cũng nổi lên hứng thú, vừa mỉm cười vừa bảo: “Vậy được, bói cho tôi một quẻ đi, ngoài cửa có ghế, chúng ta qua bên đó ngồi, cũng đừng đứng đây cản trở nữa.”
“Được.”
Hai người ra ghế ngồi ngoài cửa, vài ba người vốn đang xem náo nhiệt cũng không đi mà trực tiếp vây quanh bên cạnh, xem cô gái trẻ này bói như thế.
“Chú, đọc ngày sinh tháng đẻ của chú cho tôi đi.”
Sau khi Trương Kiến Huy đọc ngày sinh tháng đẻ, chỉ nhìn thấy cô gái trẻ lúc thì bấm ngón tay tính toán, lúc thì nhìn chằm chằm vào mặt ông ta.
Không lâu sau, cô đã nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.
“Tôi đã bói xong cho chú, trước sẽ nói về quá khứ của chú trước nhé!”
“Hồi chú còn nhỏ, cha còn mẹ mất trước, chú…”
Còn chưa đợi Nam Tang Ninh nói xong thì đám người xung quanh đã cười hô hố.
“Há há há, tôi nói này cô gái, chiêu này của cô lỗi thời quá rồi, bây giờ ai mà chẳng biết đây là câu cửa miệng điển hình của mấy tên đạo sĩ chứ.”
“Thầy bói mù dưới gầm cầu cũng không nói như thế, lần trước tôi ở bên đó xem bói mới hết có năm mươi đồng, mà xem cũng chuẩn nhé, mấy trăm đồng này của cô chỉ có trình độ này thôi sao?”
“Cô không nói mấy câu vừa rồi là tôi thật sự còn tưởng cô ta có chút bản lĩnh đấy, ai biết lại là chiêu trò cả, ha ha ha.”
Trương Kiến Huy nghe thấy đám người cười ồ lên mà hơi bất mãn.
“Tôi xem bói có liên quan gì đến mấy người sao, con gái nhà người ta nói đúng, không sai gì cả. Cô gái, cô nói tiếp đi.”
Nam Tang Ninh lạnh lùng nhìn đám người này, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh cáo, lúc cô gái cười lên trông rất dịu dàng nhẹ nhàng nhưng khi nghiêm mặt lại thật sự có hơi khiến người sợ run.
Đám người dần dần ngậm mồm nhưng vẫn không có một người nào rời đi.
Xem náo nhiệt chính là thiên tính của người Hoa Quốc mà.
“Chú, vừa rồi tôi nói không rõ ràng, từ nhỏ mẹ chú đã qua đời sớm, là cha chú một tay nuôi chú lớn lên.”
“Ở nhà chú là con một, cha chú cũng không đi thêm bước nữa, sau khi chú tốt nghiệp có làm ăn nhỏ ở thủ đô, bây giờ cũng xây dựng gia đình ở đây luôn.”