Sau Khi Đại Lão Huyền Học Ly Hôn, Cảnh Sát Cố Chuyển Lên Chính Thức

Chương 4: Quẻ đầu tiên lấy nửa giá

Nam Tang Ninh cầm bút, xé thùng các tông ra, tiếp đó đè dưới đất để viết chữ, hành động như nước chảy mây trôi khiến khách hàng tò mò quay đầu nhìn qua, thẳng đến khi Nam Tang Ninh viết xong, đối phương không nhịn được mà cảm thán một câu.

“Chữ đẹp quá! Chữ này thật sự quá đẹp!” Một ông chú trung niên nhìn con chữ trước mặt mà không khỏi vỗ tay khen hay, trong mắt ông ta lóe lên tia sáng khen ngợi.

Chỉ tám chữ ngắn ngủi lại như nhìn thấy báu vật.

Nam Tang Ninh vô thức nhếch khóe môi lên, vất vả luyện chữ trong tông môn lâu như thế còn không phải để thể hiện trước mặt người khác một phen hay sao?

Rất dễ nhận thấy, cô đang rất sướиɠ!

Giọng của Trương Kiến Huy tràn đầy vẻ hưng phấn và kích động khiến những người xung quanh cũng không khỏi bị thu hút.

Người đàn ông có thân hình hơi gầy nhìn thùng các tông trong tay Nam Tang Ninh, không nhịn được mà hỏi: “Đẹp thì đẹp thật, nhưng bên trên viết thế là sao?”

“Đoán đâu trúng đó, một quẻ một nghìn tệ! Cô gái, cô đang mê tín dị đoan đấy!”

Một người đàn ông mập mạp đọc chữ của cô ra, thuận tiền còn nhìn cô với ánh mắt không tán đồng cho lắm, trong lòng anh ta thầm nghĩ tuổi còn nhỏ mà không lo học.

Nam Tang Ninh trả lại bút cho nhân viên thu ngân, cũng không để ý đến lời chất vấn của bọn họ.

Cô quay đầu nghiêm túc đáp: “Muốn bói một quẻ không? Ra giá khai trương cho mấy người, không cần một nghìn tệ, chỉ cần năm trăm thôi là đủ.”

Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào đám đông, mọi người nháo nhào xua tay từ chối.

Trương Kiến Huy đã nhìn rất lâu, lúc này mới phản ứng lại.

Vừa rồi chỉ lo kinh ngạc mà không để ý bên trên viết gì, bây giờ nhìn thấy lại nhíu chặt mày.

“Cô gái, đừng lãng phí nét chữ này của cô, vẫn nên đi đường chính nẻo ngay thì hơn, nếu cô không có tiền ăn cơm thì chỗ tôi có ít tiền, cô cầm lấy đi ăn ít gì đó, sau đó mau chóng về nhà đi, nhưng có thể tặng mấy chữ này cho tôi được không?”

Trương Kiến Huy nói rồi lại sờ túi áo, lấy mấy trăm đồng ra, trực tiếp đưa đến trước mặt Nam Tang Ninh.

Những người khác nhìn ông ta như nhìn một tên ngốc.

“Mấy trăm đồng chỉ để mua một cái thùng các tông và mấy con chữ bên trên? Ông anh này bị thừa tiền à?”

“Đúng đó, vừa nhìn đã biết là lừa đảo rồi, bây giờ thủ đoạn lừa đảo cao siêu thật đấy.”

“Ôi, đi thôi đi thôi.”

Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, có người vừa nói vừa đi ra ngoài.

Trương Kiến Huy không quan tâm người khác nhìn mình thế nào mà chỉ cảm thấy cô gái trước mắt cũng sêm sêm tuổi con gái mình mà thôi. Nếu không phải gặp cảnh ngộ khó khăn, với nét chữ này của cô mà nói thì không có khả năng đi làm cái nghề lừa người này.