Nhưng mà Tạ Chấp thật lòng cảm thấy gả cho lão quốc vương cũng không tệ, lão quốc vương còn sống được mấy năm nữa, lừa gạt người già luôn nhẹ nhàng hơn lừa gạt người trẻ tuổi, lại còn chết sớm.
Chỉ thấy Tạ Chấp trở mình, cảm thấy mỹ mãn dựa vào gối ôm nhung thiên nga nói:
"Không cần sống 996 thật tốt."
Đoàn xe hộ tống công chúa của đế quốc Klein xuất giá tiến vào trong một cánh đồng tuyết trắng.
Klein nằm ở sát phí bắc đại lục Tina nhất, phần lớn lãnh thổ bị băng tuyết bao phủ, bởi vậy đế quốc Klein là đế quốc cằn cỗi nhất ở đại lục Tina, nhưng đồng thời họ cũng có những chiến binh dũng mãnh thiện chiến nhất.
Vì thế, đế quốc mọc lên từ băng tuyết này đã sừng sững không đổ trong mấy trăm năm, bất quá Tạ Chấp nghe những tùy tùng bên ngoài bàn tán, cậu cảm thấy Klein e là lắm sắp tự làm mình diệt vong rồi.
Ở xa kinh thành vương quốc, các vị hoàng tử đang tranh giành quyền lực, thủ đoạn tàn nhẫn đẫm máu, nhưng trí tuệ thì lại chẳng ra làm sao. Đã vậy còn có một vị Thái hậu và Thân vương đầy dã tâm âm thầm toan tính, khiến cả hoàng cung trở nên hỗn loạn. Ai ai cũng cảm thấy bất an, bởi khi người chiến thắng cuối cùng chưa xuất hiện, không ai dám chắc mình có đứng đúng phe hay không.
Mà nguyên chủ thân thể cậu, Valeriet, để tránh né sóng gió trong hoàng cung, lại vội vàng xuất giá, muốn thoát khỏi mưa gió trong hoàng cung.
"Đáng thương, đóa hồng của đế quốc Klein sắp phải gả cho một lão quốc vương." Những người bên ngoài xe ngựa nói chuyện phiếm.
"Nếu bệ hạ không bệnh nặng, công chúa hẳn là có thể gả cho một đại quý tộc, hoặc là một hoàng tử nước khác cũng được, đáng thương tuổi còn trẻ…"
Trong lời tùy tùng có nỗi tiếc hận không nói nên lời, dù sao thì Valeriet cũng là đóa hồng của đế quốc họ, sở hữu dung mạo diễm lệ hơn cả hoa hồng, khí chất động lòng người hơn cả ánh trăng, thấy nàng không thể không gả cho một ông già, ai mà không khỏi tiếc nuối.
Mà vị công chúa đang được họ thương tiếc lại đang say sưa tưởng tượng đến viễn cảnh ông chồng già chết sớm, còn mình thì mang theo của hồi môn kếch xù sống cuộc đời cơm ngon rượu say.
Không có ông chủ, không có công việc, không có khách hàng, cuộc sống như vậy thật sự khiến cậu nằm mơ cũng phải bật cười.
Nhưng mà Tạ Chấp còn chưa cười được bao lâu, đoàn xe của họ đã bị đoàn binh mã từ kinh thành đuổi kịp.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, người nam nhân tóc đen mắt vàng trong xe ngựa bỗng nhiên nở nụ cười, khóe miệng hơi nhếch lên, trên nét mặt mang theo vài phần hài hước nói:
"Chỉ sợ nguyện vọng gả cho người già của cậu e là sắp thất bại rồi."