Mộ Cảnh Dật nở một nụ cười không thành tiếng, không nói thêm gì nữa, tiến lên một bước ôm lấy vòng eo thon gọn đến mức quá đáng của chú mèo con.
Vòng tay anh gần như có thể ôm trọn vòng eo ấy.
Cơ thể được rèn luyện thường xuyên của người đàn ông ẩn dưới bộ vest được cắt may vừa vặn, giờ đây đang ôm trọn lấy eo Ninh Cửu.
Khoảnh khắc bị nhấc bổng lên, chú mèo con sợ hãi gồng cứng người, siết chặt chiếc ô trong tay.
"Đừng sợ, tôi sẽ không để em ngã."
Đối với Mộ Cảnh Dật, chú mèo con có hơi quá gầy yếu, nhẹ đến mức gần như không có cảm giác nặng. Anh vững vàng bế ngang chú mèo con vào lòng, vỗ nhẹ lên eo cậu như thể vỗ về.
"Em không sợ..."
Ngược lại, vòng tay rắn chắc của người đàn ông tràn đầy cảm giác an toàn. Ninh Cửu được ôm vào lòng ngửi thấy mùi hương thu hút mèo kia, hòa lẫn với cảm giác ẩm lạnh của nước mưa, xộc vào khoang mũi cậu.
Cậu có thể bình tĩnh lại nhờ mùi hương này, tâm trạng căng thẳng dần ổn định, cơ thể đang gồng cứng từ từ thả lỏng, sau đó từng chút một bị rút cạn sức lực.
Chú mèo con hoàn toàn mềm nhũn trong vòng tay ngài, vô thức tựa cái đầu lông xù của mình vào l*иg ngực ngài.
Một vòng tay ấm áp rắn chắc.
Thứ mà chú mèo con này có mơ cũng chưa từng dám mong ước xa xỉ, lại dễ dàng có được như vậy.
Chiếc đuôi mèo rũ xuống mềm mại đung đưa theo vòng tay ôm, thỉnh thoảng lại đập vào đầu gối Mộ Cảnh Dật mỗi khi anh nhấc chân.
Ninh Cửu không phát hiện ra điều này, nếu không cậu nhất định sẽ ôm đuôi vào lòng.
Bây giờ cậu chuyên tâm lặng lẽ hít thở mùi hương Alpha dễ chịu này, l*иg ngực khẽ phập phồng khi hít sâu, làm chiếc áo khoác rộng bên ngoài cũng phập phồng theo.
Họ ở rất gần nhau, Ninh Cửu gần như áp sát vào miếng dán ngăn mùi Alpha đang bị bong góc bên cạnh.
Đầu óc cậu hơi choáng váng, nhưng ý thức vẫn chưa đến mức tan biến.
Chú mèo con như đang ngà ngà say với ánh mắt mơ màng, lại không thể cưỡng lại mùi hương thu hút mèo này, bản năng liều mạng hít lấy tin tức tố Alpha nhàn nhạt kia.
May mà miếng dán ngăn mùi sau gáy Mộ Cảnh Dật chỉ hơi bong lên một chút, chút mùi hương mà chỉ có chú mèo con mới ngửi thấy này nhạt đến mức gần như tan biến trong gió lạnh.
Nhưng chút tin tức tố nhàn nhạt này, đối với một Omega đã được tiêm tin tức tố Alpha tương thích vào tuyến thể, cũng đủ để kích động cảm xúc.
"Mèo con, em ổn không?"
Vùng da dưới lòng bàn tay anh trở nên nóng rực, hõm lưng mà lòng bàn tay anh đang đặt lên, qua một lớp áo hoodie mỏng manh, truyền đến nhiệt độ bất thường.
Ninh Cửu tỉnh táo lại từ cơn say khó lòng thoát ra, người khẽ run lên, quay đầu đi chỗ khác.
Gió lạnh khiến cậu tỉnh táo hơn một chút, nhưng cũng khiến cậu lạnh đến mức rùng mình.
Cậu không dám nói với ngài ấy rằng mình vừa mới hít lấy tin tức tố Alpha của ngài.
Điều đó không lịch sự, cũng không nên làm.
Người trong nhà máy đã dạy họ, khách hàng mua họ về nhà là chủ nhân, không được đòi hỏi tin tức tố từ chủ nhân.
"Em hình như... hơi cảm lạnh ạ."
Gò má tái nhợt của chú mèo con bị tin tức tố Alpha hun đến ửng hồng, trông rất giống như bị sốt cao làm cho nóng đỏ lên.
Mộ Cảnh Dật không ngửi thấy tin tức tố của mình, cũng hoàn toàn không phát hiện miếng dán ngăn mùi của anh đã bị bong một góc nhỏ.
Anh tin lời của Ninh Cửu.
Ở cuối con đường nhỏ phía trước, đèn xe sáng rực đang nhấp nháy đèn báo khẩn cấp.
"Trên xe có thuốc cảm lạnh dự phòng, lát nữa lấy mấy viên uống."
Chú mèo con nói dối chột dạ né tránh ánh mắt của ngài, ánh mắt bối rối liếc loạn xạ, bị đèn pha của xe chiếu vào làm cho trắng xóa trước mắt.
Hoặc cũng có thể là do tin tức tố Alpha tích tụ trong cơ thể cậu đang rục rịch, làm rối loạn tinh thần vốn đã mong manh của Omega nhỏ.
"Cảm ơn, cảm ơn ngài..."
Giọng Ninh Cửu khàn khàn, kéo theo âm cuối bất thường.
Trong xe đã chắn được gió lạnh bên ngoài, hơi ấm từ điều hòa hàng ghế sau thổi mạnh làm những sợi lông mèo mềm mại trên tai cậu bay loạn xạ. Gió ấm áp khô ráo hơn cơn gió thu ẩm ướt ngoài xe, thổi vào da rất dễ chịu.
Ninh Cửu ngơ ngác ngồi trên ghế sau mềm mại, giữ một khoảng cách nhỏ với Alpha bên cạnh.
Cậu lặng lẽ ở trong không gian chật hẹp này, cùng tồn tại với hai Alpha gần như xa lạ.
Mùi của ngài nồng đậm hơn rất nhiều, đồng thời, cậu cũng có thể ngửi thấy một mùi tin tức tố Alpha hoàn toàn xa lạ khác.
Độ nhạy cảm về khứu giác của mèo gần như gấp mấy chục vạn lần con người.
Sự phản kháng bản năng của Omega đối với Alpha lạ, cộng thêm tiếng mưa lớn đã khắc sâu vào ký ức đau thương, khiến chú mèo con bất an tột độ.
Cậu ôm chặt chiếc đuôi mèo lớn màu trắng lông xù của mình, gần như co rúm người lại sát cửa xe.
"Em khó chịu lắm sao?"
Giọng nói dịu dàng của Alpha rất nhẹ và chậm rãi, khí chất ôn hòa cũng giống như mùi tin tức tố của anh đều thu hút chú mèo con.
Ninh Cửu lắc đầu, ngay cả sức để nói chuyện cũng không có nhiều.
"Trợ lý Giang, lái xe đến khoa cấp cứu bệnh viện."
"Đừng ạ!"
Ninh Cửu níu lấy cổ tay ngài.
Đôi mắt xanh biếc tràn ngập sợ hãi, vành mắt sưng đỏ long lanh nước mắt. Cậu như bắt được một từ khóa liên quan đến nỗi sợ, phản ứng lại bằng cách lắc đầu lia lịa như bị kích động mạnh.