Sau Khi Bé Xinh Đẹp Đáng Thương Được Daddy Cưng Chiều

Chương 6

Bàn tay rộng lớn ấm áp đặt lên mu bàn tay Ninh Cửu, cùng cậu nắm chặt chiếc ô lớn.

"Em sẽ trả lại tôi chiếc ô này, đúng không?"

Mộ Cảnh Dật, người tinh anh trong giới kinh doanh luôn nhìn thấu lòng người, đã cho chú mèo con mất hết cảm giác an toàn này một điểm tựa có thể nhìn thấy, chạm vào được.

Anh cảm thấy chú mèo con đang nơm nớp lo sợ này, rõ ràng đã yên tâm hơn một chút.

"Em sẽ trả ạ, thưa ngài."

Chiếc đuôi đang lắc lư loạn xạ tăng tần suất lên rất nhiều, vẩy những giọt nước xuống đất.

Trời vào thu ngày càng lạnh, nhưng trên người Ninh Cửu chỉ mặc một chiếc áo thí nghiệm màu trắng mỏng manh cùng một chiếc quần short trên gối.

Đôi chân thon dài trông càng thêm trống trải trong chiếc quần short rộng thùng thình, hai đầu gối lộ ra vết thương trầy da còn rớm máu.

Vết bong gân rõ rệt ở một bên mắt cá chân khiến cậu buộc phải tập tễnh đi vào trong nhà máy.

Người bảo vệ có lẽ vì nể mặt vị khách quý Mộ Cảnh Dật nên không kéo tay Ninh Cửu như trước nữa, mà cẩn thận dìu cậu đi.

Gã bảo vệ cố gắng nhận lấy chiếc ô lớn từ tay Ninh Cửu, nhưng lại bị cậu phản ứng rất mạnh mẽ từ chối.

Ngón tay cậu siết chặt lấy cán ô, đầu ngón tay trắng bệch như mất máu, tựa như đang bảo vệ bảo vật gì đó.

Trợ lý Giang Kha Ngôn rất tinh ý che ô của mình sang cho Mộ Cảnh Dật.

"Cậu về xe trước đi, bật điều hòa ấm lên."

"Vâng, Giám đốc Mộ."

Giang Kha Ngôn đưa anh đến dưới mái che của chốt bảo vệ ở cổng nhà máy.

"À phải rồi," Mộ Cảnh Dật gọi anh ta lại, "Hộp sơ cứu trong cốp xe, tìm thử thuốc xử lý vết thương trầy da và thuốc trị bầm tím do va đập."

"Vâng, Giám đốc Mộ yên tâm."

Mộ Cảnh Dật đứng dưới ánh đèn của chốt bảo vệ đợi chú mèo con của anh.

Chú mèo con nơm nớp lo sợ kia vẫn còn sợ hãi vị tổng giám đốc cao lớn lạnh lùng, nhưng còn lo sợ hơn việc Mộ Cảnh Dật cứ thế bỏ đi, để cậu lại nhà máy làm một Omega bị ruồng bỏ.

Mộ Cảnh Dật không muốn lúc chú mèo con rời khỏi phân xưởng lại không nhìn thấy bóng dáng anh ngay lập tức.

Hồi lâu sau, một bóng trắng xuất hiện ở cổng nhà máy.

Cậu đã thay một bộ quần áo thường ngày sạch sẽ, nhưng trông không vừa người. Chiếc áo hoodie quá rộng che khuất thân hình gầy gò của cậu, ống chiếc quần thụng dài sắp quét xuống đất.

Bộ quần áo này giống như tạm thời mượn của ai đó.

Mắt cá chân sưng vù nhét vào trong đôi giày thể thao, cậu đi đứng tập tễnh thấy rõ.

Đôi mắt xanh lam đảo một vòng trong nhà máy trống trải, bắt gặp được người đàn ông đang đứng dưới ánh đèn vàng vọt.

Ánh đèn kéo bóng anh dài hơn, trông anh lại càng cao lớn thêm một chút.

"Tiên sinh ơi!"

Ninh Cửu cũng chẳng màng đến mắt cá chân còn đau, vội vàng chống ô lao vào màn mưa, chạy về phía người đàn ông đang đợi mình.

"Đừng chạy, cẩn thận vết thương ở chân."

Mộ Cảnh Dật đón lấy cậu, đỡ lấy thân hình loạng choạng của cậu, giữ lấy cánh tay cậu.

Anh dễ dàng nắm được cánh tay mảnh khảnh của chú mèo con qua ống tay áo hoodie rộng thùng thình.

Ninh Cửu gầy đến đáng thương, trên mặt cũng chẳng có chút thịt nào, gầy đến mức sắp hóp vào.

Ninh Cửu chẳng mang theo hành lý gì cả, trong tay chỉ có một chiếc chuông cũ nát và chiếc ô ngài ấy đưa cho cậu.

"Tiên sinh, để ngài đợi lâu rồi, ô của ngài..."

Omega nhỏ giơ cao chiếc ô trong tay, cho đến khi có thể che kín đầu ngài dưới mái hiên chốt bảo vệ.

Mộ Cảnh Dật không nhận lại ô.

Gió lạnh thổi qua đỉnh đầu chú mèo con, mái tóc ngắn màu bạc bị thổi khô trở nên rối tung, có lúc còn bay vào mặt cậu.

Chiếc đuôi mèo lông xù cũng được sấy khô rất bông xù, gió thổi qua, những sợi lông mèo mềm mại bay tứ tung theo gió.

Omega nhỏ này chắc hẳn đã dung hợp với một con mèo trắng lông dài.

Mộ Cảnh Dật nghĩ thầm.

"Em còn đi được không?"

Mộ Cảnh Dật nhớ lại vết thương trông mà giật mình trên đầu gối chú mèo con, cũng nhìn thấy mắt cá chân sưng đỏ làm biến dạng đôi giày vải thể thao rẻ tiền.

Bị Mộ Cảnh Dật nhắc nhở, Ninh Cửu mới chú ý đến mắt cá chân và hai đầu gối đang đau từng cơn của mình.

Thân hình đứng không vững của cậu khẽ lắc lư, tấm thân gầy gò như sắp bị gió lạnh thổi bay đi mất.

Cơn đau do trật chân âm ỉ nhói lên, cậu buộc phải dồn trọng tâm sang chân còn lại. Cậu gần như không đi nổi nữa rồi, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ không than khổ.

"Đi... đi được ạ."

Cậu lo lắng Mộ Cảnh Dật sẽ bỏ cậu lại cái nhà máy chế tạo dung hợp như cơn ác mộng này, nên cố tỏ ra mình vẫn ổn.

Mộ Cảnh Dật thấy hết mọi chuyện trong mắt, nhưng không nói gì thêm để vạch trần lời nói dối vụng về đó, mà mở rộng vòng tay về phía cậu.

"Để tôi bế em."

Việc thiếu vắng mùi tin tức tố Alpha khiến vị tổng giám đốc có thân thế hiển hách này chưa từng bước vào một mối quan hệ thân mật nào với Omega.

Mộ Cảnh Dật có một ý thức trách nhiệm khá cứng nhắc đối với Omega, tất cả đều bắt nguồn từ sự giáo dục quý tộc gần như nghiêm khắc mà anh nhận được từ nhỏ.

Anh cho rằng mình nên chăm sóc Omega mà mình đã cứu về nhà này.

Ninh Cửu, người cả đời chưa từng gặp được mấy Alpha, sững sờ tại chỗ, đôi môi tái nhợt mấp máy, lắp bắp mở miệng:

"Được, được không ạ?"