Cậu nhìn xuống vết thương ở chân trước bên trái, chỗ đó đã liền da non, các vết thương khác trên cơ thể cũng đều đã khép miệng, chỉ còn những chiếc vảy bị gãy là chưa mọc lại.
Người đàn ông đã chữa thương cho cậu, vậy chắc là tạm thời không còn nguy hiểm tính mạng nữa. Kỳ Uyên lại yên tâm thêm một chút.
Kiểm tra vết thương ngoài xong, Kỳ Uyên khẽ nhắm mắt, ý thức từ từ chìm vào thức hải, chỉ để lại một tia thần thức cảnh giới bên ngoài.
Lúc mới tỉnh lại, khi kiểm tra huyết khế trong thức hải, cậu có thấy trong đó còn có vài thứ khác, chỉ là lúc đó không rảnh để ý, bây giờ phải xem thử thứ đó là gì.
Thức hải của người tu hành, tùy thuộc vào tu vi và ý nguyện của mỗi người mà có kích thước khác nhau, ý tượng bên trong cũng khác biệt.
Có người là một thảo nguyên, một khu rừng, có người là sa mạc hoặc ngọn núi, có người lại chỉ là một vùng đất bằng phẳng, thậm chí có người trong thức hải chẳng có gì cả, chỉ là một mảng tối đen...
Thức hải của Kỳ Uyên là một biển cả mênh mông vô biên vô tận, thỉnh thoảng có vài hòn đảo nhỏ và rặng đá ngầm.
Cậu ngũ hành thuộc Thủy, là một Thủy Kỳ Lân, hoàn cảnh như vậy chính là nơi sống lý tưởng nhất trong tưởng tượng của cậu: không có tu luyện khổ cực, không có công vụ bắt buộc phải hoàn thành, mỗi ngày chỉ ngủ ngủ, nghịch nước, phơi nắng, một cuộc sống hoàn mỹ, có thể để cậu yên tĩnh làm một con cá muối.
Hiện tại, ở vị trí trung tâm trên cao trong vùng biển mênh mông này, giọt máu tượng trưng cho huyết khế đang lẳng lặng trôi nổi giữa không trung, đỏ như máu, xung quanh còn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Kỳ Uyên nhìn giọt máu kia là thấy bực bội, dứt khoát quay đầu đi, tự lừa mình dối người mắt không thấy tim không phiền.
Mục tiêu của cậu là cái đồng hồ cát cách giọt máu không xa.
Ý vừa động, thân đã đến ngay trước đồng hồ cát.
Nó làm bằng chất liệu trong suốt, cao hơn một người, phần rộng nhất phía trên và dưới phải hai người ôm mới xuể. Phần trên chứa đầy cát mịn, phần dưới trống rỗng, chẳng có gì cả.
Ồ, không đúng, nhìn kỹ lại thì thấy ở chính giữa đáy đồng hồ cát có một hạt cát bé tí, vì quá nhỏ nên nếu không nhìn kỹ sẽ bỏ qua.
Kỳ Uyên nhìn cái đồng hồ cát mà ngẩn người ra. Cậu không nhớ mình có tạo ra thứ này.
Cậu biết đồng hồ cát dùng để đo thời gian, nhưng thời gian đối với cậu không có nhiều ý nghĩa.
Cậu vừa sinh ra đã có tiên tịch, dù không tu luyện cũng có thể sống hơn hai nghìn tuổi, mà theo tu vi tăng lên, về lý thuyết thì cậu gần như có thể sống lâu cùng trời đất.
Cho nên nói, đồng hồ cát đối với cậu mà nói, chẳng có tác dụng gì sất. Cậu căn bản sẽ không đặt thứ này trong thức hải của mình.
Thế nhưng, bây giờ, nó lại hiện diện lồ lộ trong thức hải của cậu.
Bản thân bị kẻ khác xâm nhập thức hải lúc nào cũng không biết, chuyện này rất nghiêm trọng.
Vẻ mặt Kỳ Uyên ngưng trọng, thần thức khẽ động, muốn xoắn gϊếŧ thứ này ngay trong thức hải của mình, tuy nhiên, không có kết quả; sau đó, cậu lại thử trục xuất cái đồng hồ cát này ra khỏi thức hải, vẫn không thành công.
Cái đồng hồ cát kia vẫn vững vàng lơ lửng trên cao trong thức hải của cậu.
Không thể xoắn gϊếŧ, cũng không thể trục xuất, điều này khiến Kỳ Uyên trong lòng rất lo lắng không yên.
Thứ không biết từ đâu ra này ở trong thức hải cậu, chính là một quả bom hẹn giờ, mọi lúc mọi nơi uy hϊếp tính mạng cậu, không biết lúc nào sẽ phát nổ.
Kỳ Uyên hung hăng chửi một câu, bực bội đi vòng quanh cái đồng hồ cát này. Thứ này rốt cuộc dùng để làm gì?!
Cậu rất chắc chắn, cái đồng hồ cát này trước đây không hề có, chính là sau khi hôn mê mới đột nhiên xuất hiện.
Sau khi hôn mê? Kỳ Uyên chợt quay đầu liếc nhìn giọt máu kia, rồi lại liếc nhìn cái đồng hồ cát...
Thằng người chết tiệt kia!
Dù Kỳ Uyên trước nay vốn lười động não, sự thật này cũng bày ra rành rành trước mắt cậu rồi.
Đúng lúc này, thần hồn Kỳ Uyên bỗng khẽ rung động, cậu nhận được một thiên mệnh.
Là một Kỳ Lân, một trong những kỹ năng thiên phú của cậu chính là có thể lắng nghe thiên mệnh.
Nhưng kỹ năng này cũng bị hạn chế bởi tu vi, tu vi càng cao, nội dung nhận được càng rõ ràng.
Thiên mệnh mà Kỳ Uyên nhận được lần này, với tu vi hiện tại của cậu, chỉ có thể lĩnh hội được rằng cái đồng hồ cát này liên quan mật thiết đến cậu, phải đợi toàn bộ cát ở trên chảy hết xuống bình dưới, cậu mới có thể trở về thế giới ban đầu của mình.
Mà tại sao cái đồng hồ cát này lại xuất hiện, điều kiện để cát chảy xuống là gì, thì cậu lại không cách nào dò xét được.
Kỳ Uyên lười chẳng buồn nghĩ nhiều vấn đề như vậy nữa, bất kể nó xuất hiện thế nào, tóm lại, chỉ cần tìm cách để cát chảy hết xuống dưới là được rồi, đúng không?
Thân hình (trong thức hải) của cậu trở nên cao lớn hơn, cậu vươn móng trước bên phải đá một phát vào đồng hồ cát.
Đồng hồ cát lập tức lắc lư tới lui, giống như con lật đật lắc lư mấy cái rồi lại đứng yên.
Tuy nhiên, không có hạt cát nào rơi xuống, một hạt cũng không.
Chẳng lẽ bị tắc rồi?
Kỳ Uyên nhìn cái lỗ ở giữa đồng hồ cát, không hề bị tắc. Cậu lại đá thêm mấy phát nữa, vẫn không có một hạt cát nào chảy xuống.