Sau Khi Bị Khế Ước Tôi Trở Thành Phu Nhân Của Nguyên Soái

Chương 6

Việc ký khế ước hoàn toàn là ngoài ý muốn, Kỳ Uyên không biết người lập khế ước của mình định xử lý cậu thế nào.

Hiện tại địch mạnh ta yếu, cậu phải bảo vệ tốt bản thân, đợi pháp lực hồi phục có sức tự vệ rồi mới tính tiếp.

Vì vậy, thấy tay người đàn ông đưa tới, cậu lập tức nhả miệng nhảy xuống đất để tránh bị bắt được.

Do không có pháp lực hộ thân, cơ thể cậu cảm thấy nặng nề hơn bình thường, sàn nhà lại rất trơn, móng cậu bị trượt loạng choạng một cái, sau đó mới vèo một tiếng chui tọt vào gầm tủ, men theo gầm tủ lại vọt sang một góc khác.

Hình Bác Vũ: "..."

Vệ Khê: "..."

Hình Bác Vũ liếc nhìn Vệ Khê một cái, rồi nhanh chóng quay đầu đi, ngồi xổm xuống định tìm nhóc con kia.

Rõ ràng trên mặt hắn không có biểu cảm gì khác lạ, nhưng Vệ Khê đã ở bên cạnh Hình Bác Vũ năm năm, vẫn cứng rắn giải mã được ý tứ bên trong cái nhìn tưởng như rất bình thường này —— đến không đúng lúc.

"... Nguyên soái, để tôi tìm." Vệ Khê vội vàng cũng ngồi xổm xuống, phát hiện không nhìn thấy, dứt khoát quỳ xuống sàn, áp mặt xuống đất nhìn vào gầm tủ.

Vệ Khê nhanh chóng quét mắt một vòng, thấy được bóng dáng nhóc con, anh ngẩng đầu chỉ sang phía bên kia nói: "Nguyên soái, nó chui vào gầm tủ thuốc rồi."

Hai người lại đứng dậy, đi đến trước tủ thuốc bên cạnh, chuẩn bị mỗi người một bên chặn đường lại rồi mới bắt. Nhưng đợi đến khi họ ngồi xổm xuống nhìn thì Kỳ Uyên đã lại chạy sang phía bên kia mất rồi.

Hai người một thú chơi trò chơi đuổi bắt trong phòng một lúc, cho đến khi Kỳ Uyên bị dồn vào gầm một cái bàn đơn, không còn đường nào để trốn.

"Grào! Grào——" Kỳ Uyên nhìn hai bàn tay đang đưa vào bắt mình, cậu hạ thấp người không ngừng gầm gừ, há miệng cắn một phát vào bàn tay gần nhất.

"Shh." Hình Bác Vũ hít một hơi khí lạnh, rút tay về, trên mu bàn tay và lòng bàn tay đã bị cắn hai cặp dấu răng, đang rớm máu. Cắn cũng sâu thật, suýt nữa thì bị cắn xuyên qua.

"Nguyên soái, ngài bị thương rồi! Tôi gọi bác sĩ tới ngay!" Vệ Khê thấy Nguyên soái đại nhân bị thương, cũng không để ý đến nhóc con kia nữa, bò dậy định lao ra ngoài.

"Chờ đã." Hình Bác Vũ đứng dậy, ngồi xuống ghế cạnh bàn, tự mình lấy một cái máy trị liệu cỡ nhỏ nói: "Không cần phiền bác sĩ, dùng máy trị liệu là được."

Nguyên soái đã ra lệnh, Vệ Khê đành quay lại, tự động cầm lấy máy trị liệu bắt đầu chữa thương cho Nguyên soái đại nhân, vừa làm vừa nói: "Nhóc con này cũng hung dữ thật, xem ra vết thương trên người nó đã lành hẳn rồi. Lát nữa tôi gọi thêm mấy người vào, nhất định sẽ bắt được nó."

Hình Bác Vũ nhìn Kỳ Uyên đang nhân lúc bọn họ chữa thương mà lẻn từ gầm bàn sang phía bên kia, nói: "Thôi bỏ đi. Nó còn nhỏ, cứ để nó làm quen hai ngày đã, đợi đói bụng tự nhiên sẽ ra thôi." Đến lúc đó lại thuần phục sau.

Vệ Khê lại nói: "Nhóc con này cũng lanh lợi thật đấy, không biết là chiến thú gì? Trước giờ chưa từng thấy, nhỏ thế này mà đã có thể ký khế ước với ngài, chắc chắn không phải giống loài bình thường."

Hình Bác Vũ hỏi: "Có tin tức gì chưa?"

Bị Hình Bác Vũ hỏi vậy, Vệ Khê mới nhớ ra mục đích mình đến tìm Nguyên soái, lắc đầu đáp: "Bẩm báo Nguyên soái, chưa có ạ. Bộ Tình báo đã tra hết dữ liệu về chiến thú trong kho dữ liệu quân bộ, không tìm thấy loại chiến thú này, trong kho dữ liệu không có ghi chép, mọi người đều chưa từng thấy."

Hình Bác Vũ suy nghĩ một lát rồi nói: "Gửi tài liệu đến các trung tâm nhân giống chiến thú, để những người phụ trách ở đó xem thử. Chuyện ta có khế ước thú, ra lệnh xuống dưới tạm thời không được truyền ra ngoài. Ngoài ra, phái người lục soát kỹ lưỡng hành tinh An Mộc một lần."

Kỳ Uyên co rúm trong góc, vừa cảnh giác vừa nghe lén cuộc đối thoại của hai người kia.

Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã ký khế ước với mình. Vì đã kết nối khế ước với đối phương, cậu đã có thể nghe hiểu cuộc nói chuyện của bọn họ.

Nhìn hai người dùng một thứ cậu chưa từng thấy bao giờ, chỉ chưa đầy một tiếng đồng hồ đã chữa lành vết thương trên tay Hình Bác Vũ, Kỳ Uyên kinh ngạc không thôi.

Thuật trị liệu của phàm nhân đã lợi hại đến thế rồi ư?

Cứ như thể vừa cắn linh dược vậy.

Hai người kia chữa trị xong liền đi ra ngoài. Trước khi đóng cửa, Kỳ Uyên nghe thấy người lập khế ước của mình dặn dò người bên cạnh không cho người khác vào phòng trị liệu này.

Kỳ Uyên thầm nghĩ, người lập khế ước của cậu hẳn là một vị quan khá lớn.

Nghe được lời dặn dò vừa rồi của hắn, cậu hơi yên tâm một chút, chắc sẽ không có ai tùy tiện vào đây, vừa hay có thể tìm cách tìm hiểu rõ tình hình, còn phải khôi phục pháp lực nữa.

Căn phòng trở lại yên tĩnh, Kỳ Uyên nằm bẹp xuống đất. Mệt chết cậu rồi.

Vốn dĩ pháp lực và thần thức chưa hồi phục, lúc tỉnh lại còn phải luôn căng cứng thần kinh giữ cảnh giác, đúng là đã mệt lại càng thêm mệt.

Rảnh rỗi rồi, Kỳ Uyên cuối cùng cũng có thời gian kiểm tra tình trạng cơ thể mình.

Hình như vết thương ngoài đều đã lành hẳn?